ngàng thấy mình làm những động tác mà có lẽ anh chưa bao giờ
tưởng tượng nổi, vì lúc này đây anh đã là một người khác. Anh cảm
thấy mình đổi khác, suy nghĩ cũng khác, và đặc biệt là không còn
đam mê theo cách thức như trước đây. Và cái cơ thể mới của anh,
cơ thể của điệu vũ, ở một cấp độ thả lỏng cao hơn, lại được thay
đổi một lần nữa. Anh nhận thấy chính mình giống như một
cơn sóng dữ dội, tung bọt, trong dòng thác cơ thể không thể dập
tắt. Maêmoưna bỗng bay trên không trung, nàng nhảy múa như
thể đang rơi không ngừng, không biết sẽ đi đâu và cũng chẳng
mảy may lo lắng về điều đó. Tôi nâng mình lên cùng nàng,
nàng vừa đáp xuống vừa dạy tôi bay.
Lạc thú thứ bảy, là trò chơi. Đó là lạc thú tự nhiên, không hề có
chủ ý hay dự định gì hết. Vui để mà vui thôi, lạc thú được nhân
lên gấp bội bởi những quy tắc trò chơi, vốn dường như luôn
báo trước những lạc thú lớn hơn, song vẫn được tri giác như điều
tối thượng, cái đích cuối cùng. Nó không chỉ là một ảo ảnh dễ
chịu, mà còn là lạc thú của phép thuật, nó làm cho ta thấy như
mình bơi lặn trong phép thuật, nhảy múa và người nọ vui đùa với
người kia nhờ có phép thuật. Maêmoưna nhảy múa như ngọn lửa
và nuốt chửng lấy tôi trong sự cuồng nhiệt của nàng, hẳn nàng
là hiện thân sục sôi của phép thuật.
Lạc thú thứ tám, lạc thú di chuyển, lạc thú về cuộc du ngoạn
trong tâm thức, là cảm giác được ở nơi chốn khác, ở xứ sở chúng
tôi chưa biết tới bao giờ, không hề giống với xứ sở nơi chúng
tôi đã khai màn khiêu vũ và nó lộ ra cho chúng tôi thấy như thiên
đường mới. Chúng tôi từng bước tiến vào trong thời gian không
nơi chốn, trong nơi chốn không thời gian: hai vòng tròn trống
rỗng gặp nhau để mang lại sức sống mới cho điệu vũ. Những bước
chân chúng tôi, thật kỳ lạ, vẽ vòng số tám trên sàn nhảy, chúng
đưa chúng tôi tới lạc thú thứ tám, hiển nhiên là lạc thú này chứa