ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 11

Vì thế Bắc Vũ cũng mỉm cười với cậu bé, tay đặt lên cửa kính vỗ vỗ.
Có lẽ cảm thấy chơi qua cửa kính khá thú vị, cậu bé đặt hai tay lên, cười hì
hì vỗ vỗ theo cô.
Thế nhưng đúng lúc này, có một người đàn ông đi lên từ phía sau, đặt tay
lên vai hơi kéo cậu bé.
Bắc Vũ ngồi bên trong, tầm mắt chỉ tới hông người đàn ông bên ngoài.
Cô biết là người đàn ông vừa ngồi đằng sau mình, dù sao vừa mới nghe lén
người ta nói chuyện, tuy tò mò, nhưng cô vẫn nhịn xuống không ngẩng đầu
lên nhìn xem người nọ rốt cuộc có dáng vẻ như thế nào, chỉ tiếp tục giả vờ
trêu cậu bé.
Ai ngờ người đàn ông kia đột nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh cậu bé,
khuôn mặt hiện rõ trước mặt cô.
Gần trong gang tấc, cô muốn tránh cũng không kịp rồi.
Đối với Bắc Vũ mà nói chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra khuôn mặt khó
quên.
Cho nên trong nháy mắt cô đã nhận ra.
Góc cạnh rõ ràng, khuôn mặt anh tuấn, con ngươi sâu như suối đêm, thoạt
nhìn rất lạnh lùng, khóe miệng hơi cong lên, mỉm cười nhưng là dáng vẻ
kiêu căng ngạo mạn.
Ngoài tấm kính ngăn cách ra thì lúc này khoảng cách giữa Bắc Vũ và người
đàn ông vô cùng gần gũi.
Bởi vì cách rất gần nên cô thấy rõ cả lông mi của anh ta.
Mặt người đàn ông không hề thay đổi, ánh mắt đen như mực thản nhiên
nhìn cô giống như chỉ là lướt qua. Sau đó anh ta ôm lấy cậu bé, xoay người
đi vào trong màn mưa rả rích.
Từ đầu đến cuối chỉ có mấy giây.
Cho nên Bắc Vũ còn chưa kịp bày ra vẻ mặt thích hợp, ánh mắt đành nhìn
theo bóng dáng anh ta rời đi.
Người đàn ông mặc áo sơ mi màu kem, dáng người cao to, đi không nhanh
không chậm, trong đám người vội vàng qua đường giống như hạc trong bầy
gà.
Cậu bé ghé vào trên vai anh, cười tủm tỉm vẫy tay với Bắc Vũ, lại bám vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.