ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 119

Chương 17: Đồng hành

Hôn lễ diễn ra vào ban ngày, Bắc Vũ từ hội sở đi ra, thời gian vẫn còn

sớm.
Cô vừa mới lái xe ra, đột nhiên nhìn thấy hai cha con Thẩm Lạc ở ven
đường, hình như là đang đợi xe.
Có lẽ là cậu bé không chịu ngồi yên, cầm tay cha lắc tới lắc lui, lắc đủ rồi
lại móc ra một chiếc bút màu từ trong túi nhỏ, bắt đầu vẽ linh tinh vào cái
tay kia.
Bắc Vũ dừng xe lại, hào hứng nhìn đôi cha con cách đó hơn mười mét.
Trong suy nghĩ của cô, Thẩm Lạc luôn là một đoá hoa cao ngạo không dính
khói lửa nhân gian, cô không dám tưởng tượng anh lại để cho con trai vẽ
linh tinh vào tay mình như vậy.
Người đàn ông như ngọc thạch đứng ở bên đường, cả người vẫn mang theo
sự lạnh lùng khó mà tiếp cận, chỉ hơi cúi đầu, nhìn con trai, dù cách rất xa
vẫn khiến cho Bắc Vũ nhận ra được sự dịu dàng trong đó.
Sự tương phản này khiến cô cảm thấy rất kì diệu.
Nhưng không hiểu sao khiến người ta mê hoặc.
Cô nhớ tới khoảnh khắc thời còn là thiếu nữ yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Có lẽ việc thích một người khác phái luôn mang theo chút thói quen, cho
dù là đã trôi qua bao nhiêu năm đi chăng nữa.
Song kết luận này lại khiến chính cô cảm thấy buồn cười.
Cô đang định khởi động xe thì Tiểu Phi Thuyền ở đằng trước đã phát hiện
ra, lập tức vẫy tay với cô.
Bắc Vũ nhíu mày, lái xe qua đó, mở cửa sổ, thò đầu ra từ ghế lái: “Tiểu Phi
Thuyền, hai người làm gì ở đây vậy?”
Tiểu Phi Thuyền đáp: “Em và cha đang đợi taxi.”
Bắc Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lạc, chạm vào đôi mắt đen hờ hững
kia, mỉm cười với anh: “Đàn anh, còn nhớ em không? Em là Bắc Vũ, em

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.