ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 120

gái của Giang Việt từng học chung cấp ba với anh, trước kia chúng ta từng
cùng leo lên Vân Sơn đấy. Anh muốn đi đâu, em đưa hai người.”
Thẩm Lạc không trả lời câu hỏi của cô, mà chỉ nói: “Không cần.”
Tiểu Phi Thuyền lại lôi kéo tay anh đi về phía xe: “Cha, chúng ta ngồi xe
của chị đi.”
Thẩm Lạc hơi do dự, cuối cùng vẫn không từ chối con trai, đi theo lên xe
ngồi ghế đằng sau.
Bắc Vũ nhìn qua gương chiếu hậu, hai cha con đúng là tuân thủ luật lệ,
ngồi ghế sau cũng nghiêm chỉnh thắt dây an toàn.
Cô mỉm cười: “Hai người đi đâu?”
Thẩm Lạc không đáp, vẫn là Tiểu Phi Thuyền lên tiếng: “Thành phố đồ
chơi, cha muốn đưa em đi mua đồ chơi.”
Bắc Vũ cười: “Cha rất tốt với em đấy.”
Tiểu Phi Thuyền đắc ý gật đầu: “Cha em là người cha tốt nhất thế giới.”
Trong lòng Bắc Vũ đột nhiên buồn cười mà chả hiểu tại sao, thậm chí mơ
hồ có cả sự cảm động. Một người cha độc thân kiệm lời, lại dạy dỗ ra được
một cậu bé hoạt bát đáng yêu như vậy, có lẽ đúng là sức mạnh tình thương
của cha.
Tiểu Phi Thuyền cố gắng nghiêng người về phía trước, hai tay giữ chặt
thành ghế lái, cười hì hì hỏi: “Chị ơi, chị kết hôn chưa?”
Bắc Vũ cười, thuận miệng nói: “Còn chưa đâu.”
“Vậy chị có bạn trai chưa?”
Giọng nói ngây thơ hỏi ra câu này thực sự khiến người ta buồn cười.
Bắc Vũ do dự, cười nói: “Cũng không có.”
Tiểu Phi Thuyền à một tiếng: “Cha em tốt lắm, vừa đẹp trai, biết điều khiển
máy bay, lại còn biết nấu cơm, cha làm cơm thịt kho còn ngon hơn trong
nhà hàng.”
Bắc Vũ nhớ lại lần trước khi cậu bé đi xem mặt với cha, lại tán tụng giúp
cha, nhận ra cậu bé muốn làm gì, giống như là tung lưới xung quanh giúp
người cha độc thân của mình.
Cô mỉm cười: “Thật sao? Đàn anh.”
Nói xong, nhìn người đàn ông phía sau qua gương chiếu hậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.