ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 131

Từ mỏm đá thiên nhiên này đến đài thiên văn truyền thuyết trên Vân Sơn
còn phải đi một đoạn.
Có lẽ là do người cha quá kiệm lời, cho nên Tiểu Phi Thuyền vô cùng thân
thiết với Bắc Vũ hỏi gì đáp nấy.
Đường núi gập ghềnh, dù sao cũng chỉ là đứa bé mới năm tuổi, lúc này
cũng đã chín giờ, Tiểu Phi Thuyền đi được một lúc thì không đi nổi nữa,
thả tay Bắc Vũ ra, xoay người nói với Thẩm Lạc: “Cha ơi, con không đi
được nữa rồi.”
Bắc Vũ vốn tưởng núi băng Thẩm Lạc kiệm lời ít nhiều gì cũng sẽ nghiêm
khắc với con trai, ai ngờ anh không nói gì đã ôm con lên.
Tiểu Phi Thuyền tựa vào vai anh, thơm anh một cái: “Cha ơi, con có nặng
không?”
Thẩm Lạc lắc đầu, dịu dàng nói: “Không nặng, cho nên phải ăn thêm nhiều
cơm một chút.”
Tiểu Phi Thuyền gật đầu: “Vậy sáng mai con sẽ ăn hai quả trứng gà.”
Hành trình còn khoảng hơn mười phút cũng không tính là xa, nhưng ôm
một đứa trẻ năm tuổi, lại còn đeo máy ảnh và ống nhòm trên người, Bắc Vũ
nhìn cũng thấy mệt, song Thẩm Lạc mặt không đỏ cũng chả thở gấp, vô
cùng bình thản.
Đi được một đoạn, Bắc Vũ thấy Tiểu Phi Thuyền tựa vào vai anh ngủ, có
lòng lên tiếng: “Có muốn em cầm hộ anh máy ảnh và ống nhòm không?”
Thẩm Lạc liếc chiếc ba lô to trên người cô, khẽ nói: “Không cần.”
Sau đó bước đi nhanh hơn, thể hiện anh không mệt chút nào.
Bắc Vũ méo miệng, cố gắng đuổi theo.
Đài thiên văn xây ở nơi khá xa đỉnh núi, có một cái sân nho nhỏ, bên trong
là một ngôi nhà nhỏ, trên nóc nhà có một chiếc kính viễn vọng cực lớn.
Xem ra đúng là bí hiểm, nếu bỏ mái vòm kia đi thì có khác gì một tiểu viện
của thôn dân trong núi đâu.
Thẩm Lạc đi trước mở cửa, không biết ấn nút nào đó, một chiếc đèn chân
không trong sân sáng lên.
Bắc Vũ đi theo vào, tuy tiểu viện nhỏ, nhưng lại rất đầy đủ, trên tường
trồng hai hàng hoa, bên con đường nhỏ có một cây nho, dưới đó còn có một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.