ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 14

cười một lúc, trong đầu hiện lên dáng vẻ người đàn ông vừa nhìn thấy.
Chớp mắt đã mười mấy năm trôi qua, giống như cách cả một thế hệ.
Nhưng cô không thể không thừa nhận, năm tháng dường như phá lệ bất
công với Thẩm Lạc.
Hai năm nay thỉnh thoảng khi cô gặp lại bạn cũ, không ít nam sinh ngày
xưa giống như cầm dao giết heo, nay đã hoàn toàn thay đổi.
Còn anh chỉ là từ một thiếu niên kiêu ngạo như gió mát trăng thanh năm đó
biến thành một người đàn ông chín chắn lạnh lùng.
Cho dù anh đã làm cha.
Nghĩ vậy, Bắc Vũ không khỏi hơi cảm thấy tự hào.
Nhìn đi! Đó là người đàn ông cô thích năm ấy, không phải mới tốt nghiệp
hai năm đã mập ra như Trương Tam, cũng không phải là Lý Tứ chưa đến ba
mươi đã có dấu hiệu hói đầu.
Vì thế hiện tại nghĩ lại những việc ngốc nghếch mình làm năm đó cũng
thấy trở nên đáng yêu.
Chỉ là không hiểu tại sao lại hơi thất vọng.
Cô ngẩn người một lúc, cầm di động, lướt một chút cảnh mưa, trên weibo
của cô có mười mấy nghìn fan, chua xót gõ một câu: Trời mưa, người khác
chờ ô, còn tôi lại chờ mưa tạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.