ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 244

Lúc đầu Thiệu Vân Khê cũng không để ý, bởi vì nói là thi đấu nên đây
cũng là một cách. Vì thế cậu ta né tránh, nhưng dù tránh bên nào thì Thẩm
Lạc cũng cố ý cản trở.
Hai người cứ giằng co một lúc lâu như vậy, cuối cùng đã trèo được hơn nửa
đường.
Thiệu Vân Khê luôn bị ngăn cản, dần dần hơi bực bội, muốn phản kích, ai
dè tài nghệ không bằng người ta, trượt tay một cái, cả người rơi xuống.
Tuy có cột dây an toàn, nhưng cũng khiến cho cậu ta sợ hãi kêu lên.
Sau khi rơi xuống, cậu ta chán nản thất vọng ngồi dưới đất thở hồng hộc
nhìn lên, đã thấy Thẩm Lạc nhẹ nhõm trèo lên đỉnh, sau đó đứng từ trên
cao nhìn xuống.
Ánh mắt kia vừa lạnh lùng vừa mang theo sự mỉa mai.
Thiệu Vân Khê không khỏi rùng mình, cậu ta đâu có đắc tội với Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc leo xuống.
Thiệu Vân Khê đứng lên cười: "Đàn anh thật lợi hại, em chấp nhận thua."
Thẩm Lạc cũng chả đáp lại.
Bắc Vũ mang theo Tiểu Phi Thuyền chạy sang bên này: "Hai người vừa thi
đấu à?"
Thiệu Vân Khê hất tay: "Tôi thua quá thảm luôn, xem ra đúng là do thường
ngày không chịu rèn luyện."
Bắc Vũ biết Thẩm Lạc là người có kinh nghiệm lâu năm, hiển nhiên là biết
cách hành hạ người cả ngày ngồi trong văn phòng làm việc.
Cô nói đùa: "Một người đàn ông mới có hai mươi mấy không chịu rèn
luyện, coi chừng sẽ béo phì đấy."
Thiệu Vân Khê nghe vậy lập tức nói: "Vậy sau này tôi sẽ đi theo cậu, có
hoạt động gì bên ngoài nhớ dẫn theo tôi đấy."
Bắc Vũ còn chưa trả lời thì Thẩm Lạc đã lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại
của hai người, "Em so tài với anh không?"
Bắc Vũ nhướn mày: "OK."
Sau khi cột chắc dây an toàn, cô cười nói với Thẩm Lạc: "Đàn anh, đừng
khách khí nhé."
Thẩm Lạc khẽ cười, gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.