ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 245

Hai người cùng leo lên.
Bắc Vũ thường xuyên vận động nên leo núi cũng khá.
Hai người gần như ngang tài ngang sức.
Bắc Vũ là người mâu thuẫn, nhìn bề ngoài thì thờ ơ nhưng rất háo thắng.
Thấy thế nào cũng không vượt được Thẩm Lạc, cô nghiến răng nghiến lợi:
"Em cũng không tin không thắng được anh."
Cô dùng cả tay lẫn chân nhằm leo nhanh hơn, Thẩm Lạc dần hơi tụt lại
phía sau.
Lúc sắp leo lên đỉnh, Bắc Vũ thấy mình sắp thắng rồi, lập tức đắc ý quên
hết trời đất, nào biết khi tăng tốc, chân trượt một phát.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Lạc bị tụt lại sau, nhanh tay lẹ mắt
ôm lấy cô: "Cẩn thận!"
Bắc Vũ vất vả lắm mới ổn định được trong lòng anh, chân dẫm lên hòn đá,
khẽ thở phào: "Suýt chút nữa là."
Quay đầu lại đúng lúc chạm vào đôi mắt đen kịt của anh, cũng chẳng biết
tại sao tim suýt chút nữa vọt ra khỏi lồng ngực, cố gắng che giấu cười:
"Vẫn là anh thắng rồi."
Thẩm Lạc buông cô ra: "Anh thua."
Nói xong cũng kéo dây thừng đi xuống.
Bắc Vũ nhìn động tác thoăn thoắt của anh, rõ ràng là vừa rồi người này
nhường cho cô.
Cô cảm thấy mình đúng là ngốc.
Giống y như thiếu nữ năm đó vì muốn thu hút sự chú ý của anh mà ra sức
biểu diễn, có lẽ trong mắt anh thật đáng cười.
Thiệu Vân Khê đi đến bên cạnh Thẩm Lạc, nhìn Bắc Vũ, thấp giọng: "Em
còn tưởng có thể được đàn anh giúp đỡ, hoá ra là đối thủ cạnh tranh."
Cậu ta là đàn ông cho nên chỉ cần động tác vừa rồi của Thẩm Lạc cũng đủ
cho cậu ta nhìn ra Thẩm Lạc có ý với Bắc Vũ.
Thẩm Lạc liếc cậu ta, lại quay đầu nhìn theo bóng dáng Bắc Vũ, không trả
lời.
Bởi vì cột dây thừng, đường cong của Bắc Vũ không thể nào che giấu
được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.