ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 396

Mười hai năm trước khi anh gặp được Bắc Vũ và Giang Việt, anh đã

bước ra khỏi thế giới của riêng mình một bước. Trong những năm tháng
sau này, dù không tính là quá thành công, nhưng ít ra cũng giống như một
người ngồi trong lòng giếng cạn lâu năm, cuối cùng cũng trông thấy ánh
nắng.

Đến khi anh lại gặp được Bắc Vũ, thì tất cả mọi thứ đều được giải đáp

cả. Cô giống như một sợi dây thừng được thả xuống dưới giếng để kéo anh
lên vậy.

Chỉ có điều gần đây những ký ức mà anh tưởng là mình đã quên mất kia

lại xuất hiện và nhắc nhở anh rằng anh từng là người như thế nào.

Thẩm Lạc nhắm mắt lại, cố gắng vứt bỏ những ký ức kia đi.

Đúng lúc này lại có người gõ cửa phòng anh.

Anh hít sâu một hơi rồi quay đầu lại nói:

– Mời vào.

An Lộ bước vào phòng với một mái tóc dài, một đôi giày cao gót, gương

mặt được trang điểm rất tinh xảo.

Thẩm Lạc nhíu mày lại:

– Sao em lại tới đây?

An Lộ nói:

– Hôm nay em tới thăm cô Trần, thấy cô ấy bảo là anh đang nằm viện,

nên em tới thăm. Anh sao rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.