ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 409

Trong số những bệnh nhân đó, có một vài người là bị bẩm sinh, còn lại

đều là do cuộc sống đưa đẩy cả.

Bắc Vũ lại nhớ tới một câu Thẩm Lạc từng nói, cuộc sống của anh chỉ

bắt đầu từ mười hai năm trước.

Mười hai năm trước chính là năm anh học ở trường cấp ba số hai.

Còn trước đó anh thế nào thì cô cũng có thể đoán được một số thứ.

Bố mẹ anh mất sớm, anh được ông bà đón về nuôi. Vì chỉ số thông minh

nổi bật nên đã nhảy lớp liên tục. Mười tuổi học lên cấp hai, mười hai tuổi
lên cấp ba, mười bốn tuổi vào đại học. Khi các bạn cùng trang lứa đang tận
hưởng thời thơ ấu của mình, thì anh lại trở thành một người khác biệt.

Phi Thuyền Nhỏ từng nói là anh không cho cậu nhóc nhảy lớp, bởi vì các

bạn lớn không thích chơi cùng các bạn nhỏ —— đây chính là những trải
nghiệm của Thẩm Lạc.

Bố mẹ mất sớm, lại không có bạn bè, anh cứ đeo tấm biển thiên tài trên

mặt mà sống lẻ l một mình đến năm mười lăm tuổi. Có lẽ anh còn phải chịu
rất nhiều đau đớn mà không muốn người khác biết, ví dụ như tên Trần
Thiết kia.

Gia đình Bắc Vũ lúc nào cũng hòa thuận, khu cô ở lại có một đám trẻ

con ngang tuổi nhau, nên từ nhỏ đến giờ, cô chỉ bị cô lập mỗi hai năm cấp
ba kia thôi. Nhưng chỉ có một xíu đấy, mà cô năm mười sáu, mười bảy tuổi
còn thấy khó chịu, huống chi tình huống của Thẩm Lạc còn bi thảm hơn cô
mấy trăm lần.

Bây giờ đã là cuối thu, thời tiết mát mẻ. Trên bãi cỏ xanh rờn của dãy

nhà trắng bên kia, có mấy người bệnh đang tập thể dục dưới sự chỉ đạo của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.