ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 56

ngã."
Bắc Vũ khẽ thở phào, nhưng lại hơi chột dạ, dù sao cũng vì cô mà hai
người này mới bị Thẩm Lạc đánh thành ra thế này.
Hơn nữa hai người này là dân thể thao, sao Thẩm Lạc có thể đánh người ra
nông nỗi này chứ?
Cô quay đầu một vòng, không thấy bóng dáng Thẩm Lạc, có lẽ đã đi rồi,
lúc này mới gọi điện thoại cho Giang Việt: "Xảy ra chuyện rồi anh mau lại
đây!"
Giang Việt chạy tới như một cơn gió, hai người trên mặt đất đã ngồi dậy,
nhưng cả người vẫn chật vật, rên hừ hừ.
"Xảy ra chuyện gì?" Giang Việt hoảng hốt.
"Anh Việt, bọn em bị thằng kia đánh thành ra thế này."
"Cậu ta đâu rồi?"
"Đi rồi."
"Hai người không đánh cậu ta đấy chứ?"
Vẻ mặt hai người sụp đổ, gào lên: "Anh Việt, người bị đánh là bọn em,
ngay cả chân tóc thằng đó cũng chả đụng vào được."
"Shit! Tình hình như thế nào? Sao hai người lại để cho một tên công tử bột
đánh ra thế này?"
"Cái gì mà công tử bột? Lần sau anh đừng có bịp bọn em nữa, thằng kia là
ai thế?"
Giang Việt và Bắc Vũ nhìn nhau, sau đó sờ mũi, lẩm bẩm: "Không nghĩ tới
Thẩm Lạc còn có ngón này." Lại nhìn hai người ngồi trên mặt đất, "Hai
người không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?"
Hai người hất tay: "May là chỉ bị thương ngoài da, tuy thằng đó ra tay
mạnh, nhưng cũng có chừng mực."
Giang Việt nâng người dậy, áy náy: "Là lỗi của tôi, lần sau sẽ bao các cậu
chơi game thông đêm."
Hai người đỡ nhau lảo đảo rời đi, Bắc Vũ tức giận ngồi xuống, dùng sức đè
lên đàn.
Giang Việt sờ tai, ngồi xuống bên cạnh cô, cười hì hì: "Chỉ là ngoài ý
muốn!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.