ĐỢI MƯA TẠNH - Trang 96

điệu vô cùng ngả ngớn.
Bắc Vũ nhận ra đây là hai tên cá biệt lớp bên cạnh.
Cô không hề đáp lại, vượt qua xà kép bỏ đi.
Chỉ là đi chưa được hai bước, đã bị hai tên này ngăn lại.
“Vội thế làm gì? Không phải bây giờ vẫn còn sớm sao? Thiệu Vân Khê
chuyển trường rồi, vẫn còn anh có thể đi cùng em vào khu rừng nhỏ nè.”
Bắc Vũ tức giận: “Các người biết tự trọng một chút.”
Hai gã cười to, một gã nói: “Giả vờ đứng đắn gì chứ? Dã chiến với Thiệu
Vân Khê bị Trương kim cương bắt được, không phải rất thoáng sao? Vậy
làm bồ của anh đi, anh không chê em là hàng nát đâu.”
So với những lời đồn nhảm thì đây thực sự là một loại sỉ nhục khác, khiến
một cô gái mới mười sáu tuổi khó mà chịu nổi.
Cũng may Bắc Vũ không yếu đuối đến thế.
Cô tức đến mức não như muốn nhảy ra, dùng sức đẩy hai người: “Bỏ ra!”
Nhưng hai tên khốn nạn kia vẫn ngăn cản, trực tiếp bắt lấy tay cô.
Bắc Vũ khó thở, gắng sức tránh ra, nhìn thấy dưới chân có một cục đá to,
ngồi xổm xuống nhặt lên đập người.
Lúc này hai gã kia mới tránh ra, hét lên: “Moá! Có cần phải ác như vậy
không?”
Bắc Vũ không ngừng ném đá vào chân bọn chúng, nổi giận đùng đùng chạy
khỏi sân thể dục.
Sau khi đã đi được một đoạn, cô càng nghĩ càng giận, đứng tại ven đường,
móc điện thoại ra gọi cho Giang Việt.
Giang Việt ở đầu kia còn chưa lên tiếng, đã nghe thấy Bắc Vũ nức nở khóc,
anh ta sợ tới mức hoảng hốt: “Em sao vậy?”
Bắc Vũ khóc thút thít kể chuyện xảy ra trước đó cho anh ta nghe, còn chưa
nói xong, Giang Việt đã bùng nổ: “Em chờ đấy, anh lập tức tới ngay!”
Chưa đến ba phút, Giang Việt đã mang theo hai đồng bọn đùng đùng nổi
giận chạy tới, trong tay còn cầm theo một cây gậy, thấy Bắc Vũ đứng ở bên
đường, cơn giận vẫn chưa tiêu tan, hỏi: “Người đâu?”
Bắc Vũ: “Có lẽ vẫn còn ở sân thể dục.”
Giang Việt nóng máu: “Đi, lão tử giết chết bọn chúng!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.