ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 109

nhưng Diệp Tĩnh Hiên dám chống lại tôi. Đây chẳng phải hành động tạo
phản hay sao?”

Trần Dữ tỏ ra sốt ruột nhưng người ở đầu kia vẫn thản nhiên như thường

lệ: “Thế thì chú không hiểu rồi. Chú mà không đáp ứng thứ cậu ta cần,
đương nhiên cậu ta sẽ cắn chết chú.”

“Tôi…” Trần Dữ ngây ra.

“Với chú, người phụ nữ đó chỉ là một kẻ đáng chết, nhưng với cậu ta thì

sao?”

“Ý của Tiên sinh là… tôi nên giữ lại mạng sống của Nguyễn Vi?” Trần

Dữ đứng bật dậy, cất cao giọng: “Không đời nào!” Ý thức được phản ứng
quá khích của mình, anh ta liền ngậm miệng.

Đối phương không tức giận. Tựa như đã nói hết những điều cần nói,

chẳng còn hứng thú tiếp tục cuộc trò chuyện, người ấy cất giọng biếng
nhác: “Tùy chú thôi. Chú là Hội trưởng, cứ tự quyết định. Dù sao cũng chỉ
có một ván cờ, thắng hay thua đều là việc của chú.”

“Tiên sinh…” Trần Dữ muốn nói tiếp nhưng đầu kia đã đổi người nghe

máy. Nhà đối phương có mấy người làm lớn tuổi. Họ thường nghe máy thay
chủ nhân, ngữ khí vừa khách sáo vừa lãnh đạm: “Hội trưởng, Tiên sinh đi
đọc sách rồi. Nếu còn việc gì, xin hãy nói lại với tôi.”

Trần Dữ đành cúp điện thoại. Thời tiết nóng dần, bên ngoài loáng thoáng

tiếng ve kêu. Âm thanh không lớn nhưng luôn tồn tại, giống như vô số cặp
mắt ở Lan Phường. Mọi người nịnh nọt lấy lòng anh ta, nhưng cũng dõi
theo anh ta ở khắp mọi nơi, để chờ tìm kẽ hở.

Đây chỉ là một con đường bề ngoài tĩnh lặng nhưng bên trong ẩn giấu vô

số chuyện đáng sợ vô cùng. Bang hội quá lớn, ai cũng muốn ngồi lên vị trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.