ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 163

Nguyễn Vi nhắm mắt. Mặc dù tính tình khá yếu đuối nhưng cô cũng

không muốn uốn gối trước đối phương. Cuối cùng, cô chỉ nói với Hứa
Trường Kha: “Anh hãy nổ súng đi!”

Hứa Trường Kha bị chọc giận bởi thái độ của cô. Nhưng vừa định bóp

cò, hắn đột nhiên nghĩ ra trò mới, liền nói với đàn em: “Để cô ta chết như
vậy thì quá dễ cho cô ta, cũng không thể trả được mối hận thay những
người anh em thiệt mạng ở Phương Uyển.” Hắn kéo tóc Nguyễn Vi, ép cô
đối diện tấm ảnh trên bàn thờ, sau đó bảo người mang dao tới.

“Dám cứng đầu với tao à? Mày không quỳ, tao sẽ cắt đứt chân mày

trước, chém phăng tay mày sau rồi mới tiễn mày “lên đường”.” Nói xong,
Hứa Trường Kha thả cô nằm dưới đất.

Căn phòng tối mờ mờ, bàn thờ phủ tấm vải trắng, tạo thành bầu không

khí âm u, rờn rờn. Nguyễn Vi nhướng mày nhưng tầm mắt hoàn toàn mờ
mịt, chỉ còn lại một màu trắng chết chóc.

Hứa Trường Kha giữ chân Nguyễn Vi. Cô nghiến răng, chỉ mong mình

có thể ngất đi. Hắn nở nụ cười tàn nhẫn, ngay cả giọng điệu cũng mang vẻ
hưng phấn đầy biến thái: “Ngày xưa mày sợ bị đau, ngã một cái cũng ầm ĩ
hết cả lên, làm Tam ca xót chết đi được. Tam ca yêu thương mày thế mà
mày nỡ lòng hãm hại anh ấy.”

Vừa dứt lời, hắn bất thình lình chọc con dao vào cổ chân Nguyễn Vi. Cô

thật sự không chịu nổi, hét lên một tiếng.

Hứa Trường Kha cười ha hả. Thấy vết thương bắt đầu chảy máu, hắn bóp

cằm Nguyễn Vi, ép cô nhìn xuống chân mình. Sau đó, hắn lại đâm thêm
một nhát vào gần vết thương vừa rồi, đồng thời mở miệng hỏi: “Có chịu
quỳ không hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.