ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 236

Phương Thạnh không rõ Hạ Tiêu nói gì với Nguyễn Vi, chỉ biết Nguyễn

Vi lập tức bỏ đi dù trước đó, cô đã đợi gần một ngày một đêm.

Nghĩ đến đây, Phương Thạnh lại hỏi Hạ Tiêu nhưng đối phương chỉ cười

cười chứ không chịu tiết lộ. Cô ta đã rửa mặt sạch sẽ, gương mặt như đóa
hoa đẹp đẽ khiến bất cứ người phụ nữ nào cũng phải ghen tị. Phương Thạnh
bất giác đưa mắt đi chỗ khác. Hạ Tiêu đứng dậy, nói với anh ta: “Tôi muốn
ra ngoài một lát.”

Phương Thạnh xem đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm. Không thể để

người phụ nữ này một mình đi lung tung, Phương thạnh nói: “Tôi cử người
đi cùng cô.”

“Anh đi cùng tôi nhé.” Biết anh ta sẽ từ chối, Hạ Tiêu lại bổ sung một

câu: “Tam ca ngủ rồi. Anh chỉ rời đi một lúc thôi. Ở đây nhiều người như
vậy, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”

Hạ Tiêu không cho Phương Thạnh lái xe. Cô ta bảo ra ngoài mua đồ ăn,

cô ta biết đường, chỗ đó cách bệnh viện không xa nên có thể đi bộ.

Phương Thạnh nghĩ, mọi người đã căng thẳng suốt một ngày, đi dạo cho

tinh thần khuây khỏa cũng tốt. Thế là anh ta liền đi theo Hạ Tiêu.

Bệnh viện Khang Thánh Ân nằm ở ngoại ô thành phố, xung quanh rất

vắng vẻ. Qua mười giờ tối, đường phố không một bóng người. Một số quán
nhỏ bên lề đường chuẩn bị đóng cửa.

Phương Thạnh vốn là người rất kiệm lời. Có lẽ anh ta đã quen với sự

trầm mặc nên dù hoàn cảnh xung quanh buồn tẻ đến mấy, anh cũng chẳng
có cảm giác gì. Trong khi đó, vừa đi bộ được một đoạn, Hạ Tiêu đã thấy
mất hứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.