ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 247

Hạ Tiêu mỉm cười. Lần đầu tiên bắt gặp vẻ mặt căng thẳng của Phương

Thạnh, trong lòng cô ta trào dâng một nỗi buồn khó diễn tả thành lời. Dù
muốn khóc, cô ta cũng không thể rơi nước mắt bởi cô ta là người phụ nữ
của Diệp Tĩnh Hiên, đâu thể đổ lệ vì một người đàn ông khác.

Cuối cùng, Hạ Tiêu giơ tay lau mặt rồi ngoảnh đầu hỏi Phương Thạnh:

“Nếu bây giờ tôi không nhảy xuống, liệu anh có đưa tôi đi không?”

Phương Thạnh chẳng mảy may do dự, lập tức lắc đầu. Giọt lệ chảy dài

trên gò má Hạ Tiêu. Cô ta nở nụ cười tự giễu: “Tôi biết ngay mà.” Từ đầu
đến cuối, bọn họ đều không có khả năng.

“Cô chưa từng trải qua nên không hiểu đâu… Năm đó tôi mới bốn tuổi.

Nếu không phải lão gia nhặt tôi về, chắc tôi đã bị lũ chó hoang cắn chết từ
lâu… Ngay từ đầu, mạng sống của tôi đã thuộc về nhà họ Diệp. Bây giờ lão
gia không còn thì Tam ca chính là chủ nhân của tôi.” Đây là lần đầu tiên
Phương Thạnh nói một hơi dài như vậy. Trước khi gặp Hạ Tiêu, anh ta chưa
từng dao động, chưa từng nghĩ mình còn có sự lựa chọn khác trong cuộc
đời này. Anh ta cũng biết, không phải ai sinh ra cũng có thể làm nhân vật
chính.

Sau khi giải thích, anh ta lại cố gắng thuyết phục Hạ Tiêu: “Cô là người

mẫu, nếu bị gãy chân, cuộc đời của cô coi như xong. Cô đã nghe rõ chưa?”

Hạ Tiêu thôi không nhìn Phương Thạnh nữa. Cô ta quay lưng về phía

anh ta, nói nhỏ: “Tôi đã bịa ra một lý do kinh khủng đến thế, giờ mà quay
về cũng chỉ có đường chết mà thôi. Tôi không muốn bị phạt quỳ, không
muốn làm cái bóng của người khác. Nhưng anh lại không chịu đưa tôi đi…
Vì thế, hôm nay tôi buộc phải nhảy.”

Nguyễn Vi đợi ở đây một đêm, ai nấy đều lo lắng, tìm mọi cách để cô ra

về. Trong khi Hạ Tiêu vì một câu nói bị phạt quỳ dưới sân suốt từ sáng đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.