ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 250

bóng loáng của anh. Phòng bệnh của anh nằm trên tầng ba. Ở khoảng cách
này, anh có thể nhìn thấy rõ Hạ Tiêu đang nằm trên bãi cỏ xanh mướt. Bộ
váy của cô ta xòe rộng, tạo thành sự tương phản màu sắc rõ rệt. Trông cô ta
giống một con thiên nga đen gãy cánh.

Phương Thạnh là người lao ra đầu tiên nhưng không dám động vào Hạ

Tiêu, sợ cô ta đau đớn. Một chân hạ Tiêu co thành tư thế kỳ quái. Cô ta đau
đến mức không thể thốt ra lời, phải hết sức cố gắng mới miễn cưỡng duy trì
sự tỉnh táo. Cô ta ngẩng đầu nhưng ánh đèn trên bờ tường bệnh viện quá
sáng, khiến cô ta lóa mắt.

Đối với Hạ Tiêu, tất cả tựa như buổi tối hôm ở trên du thuyền. Có bao

nhiêu lối lên thiên đường hoặc xuống địa ngục nhưng cô ta chỉ có thể bị
giam cầm ở nguyên một chỗ. Cứ tưởng ngợp trong vàng son, nhận được
muôn vàn sự sủng ái, nhưng hóa ra chỉ là kẻ ngốc nói mê mà thôi.

Cuối cùng, Hạ Tiêu cũng lờ mờ nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên. Đã đến nước

này mà anh cũng không chịu xuống gặp cô ta. Hạ Tiêu động đậy người,
cảm thấy không chỉ thấy đau ở chân mà cánh tay cũng chẳng nhấc nổi.
Thấy Phương Thạnh lại gọi điện cho bác sĩ, cô ta lắc đầu, ra hiệu anh đừng
gọi rồi nhìn chằm chằm lên tầng ba.

Tầm mắt mờ mịt khiến Hạ Tiêu bỗng nảy sinh ảo giác, rằng Diệp Tĩnh

Hiên chỉ thuộc về mình, rằng anh cũng có tình cảm với mình. Tuy nhiên,
một câu nói của anh đã phá tan chút ảo giác cuối cùng này.

Bởi vì xung quanh vô cùng yên tĩnh nên Hạ Tiêu có thể nghe thấy thanh

âm điềm tĩnh của người đàn ông ở trên tầng: “Muốn chết thì em nên nhảy từ
tầng cao hơn. Em cố tình làm vậy để uy hiếp tôi phải không?”

Hạ Tiêu cố nén đau, trả lời một cách khó nhọc: “Em… em chỉ muốn cho

anh biết, không riêng Nguyễn Vi làm được chuyện đó.” Con người đều có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.