ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 276

chợt nên lúc nào em cũng mang theo bên mình. Anh nghe thấy rồi à?”

“Ừm, anh mới xem dự báo thời tiết. Trời mưa đường trơn ướt, em nên

cẩn thận một chút.” Sau khi cúp điện thoại, Nghiêm Thụy cũng vừa vặn ra
khỏi sân bay.

Lúc Nguyễn Vi đến nơi, mưa đã ngớt. Cô giương ô, đi chầm chậm dọc

theo lối nhỏ lát đá nằm giữa hai hàng tùng bách tán thẳng tắp. Nghĩa trang
của tỉnh Nam đều nằm ở khu ngoại ô. Nghĩa trang An Nam đươc xây dựng
bên cạnh một khu rừng rộng lớn, xung quanh rất yên tĩnh. Bởi vì mưa gió
nên trời âm u và nặng nề đến mức khiến con người cảm thấy khó thở.

Nguyễn Vi đi xuống dốc một đoạn. Nước mưa đã gột sạch những tấm bia

đá. Mỗi ngôi mộ là điểm dùng chân cuối cùng của đời người. Mà con người
chỉ khi đối mặt với sinh tử, mới biết trái tim mình đang ở đâu.

Nguyễn Vi rất nhớ Diệp Tĩnh Hiên, mỗi bước đi đều nhớ đến anh. Cô di

chuyển rất chậm, từng bước đều chìm trong hồi ức.

Năm xưa, sau khi xây xong ngôi mộ này, cô lập tức rời khỏi tỉnh Nam.

Cô tận mắt chứng kiến Diệp Tĩnh Hiên bị trúng đạn, chưa từng nghĩ anh
vẫn còn sống, cũng không bao giờ có ý định sẽ dỡ bỏ ngôi mộ. Ba năm qua,
cô đã gặp vô số điều bất ngờ. Nhưng khi đến trước ngôi mộ của anh, cô bị
chấn động đến mức đứng không vững.

Mộ của anh… đã bị đào bới. Tấm bia đá nằm chỏng chơ một bên, phần

đất bên dưới vốn không có gì bị xới tung.

Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Vi là lùi lại phía sau, đảo mắt xung

quanh. Mưa vẫn không ngừng rơi, cô chỉ thấy một màu trắng ảm đạm.

Trong lòng hoảng hốt, cô liền ném cái ô xuống đất, cúi xuống tìm cái

hộp mình chôn dưới ngôi mộ năm xưa. Nhưng nơi đó trống không, chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.