ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 277

có thứ gì cả.

Bởi vì trời mưa nên mặt đất bùn lầy bẩn thỉu. Nguyễn Vi ôm tấm bia đá,

ra sức lau sạch. Sau đó, cô đứng dậy chạy đi tìm người quản lý nghĩa trang
để hỏi rõ ngọn ngành.

Đúng lúc này, Nguyễn Vi nhìn thấy một bóng dáng thấp thoáng ở hành

lang có mái che gần đó. Cô liền dừng bước, từ từ đi về phía hành lang. Đối
phương đứng quay lưng về phía cô, hàng dây leo rậm rạp bám ở lan can che
nửa thân người. Dù không mấy chắc chắn nhưng cô vẫn thử gọi: “Tĩnh
Hiên!”

Đối phương hơi động đậy nhưng không đáp lời. Nguyễn Vi hoàn toàn

bối rối, không biết làm thế nào. Chỉ một chút nữa thôi là cô có thể dỡ bỏ
ngôi mộ, chôn giấu anh xuống đáy lòng. Sau đó, cô sẽ giã biệt quá khứ, bắt
đầu cuộc sống mới. Nhưng bây giờ, cô chẳng khác nào cá mắc lưới, không
thể thoát ra ngoài.

Cuối cùng, Nguyễn Vi đi vào hành lang. Người đó quả nhiên là Diệp

Tĩnh Hiên, anh chống tay vào lan can, người hơi khom xuống.

Cách mấy bước chân, Nguyễn Vi đã giàn giụa nước mắt. Cô lại gọi tên

anh nhưng anh không có phản ứng. Cô lập tức chạy tới ôm vai anh. Lúc
này, cô mới phát hiện, anh dường như đang rất đau đớn. Mắt anh nhắm
nghiền, chân mày nhíu chặt, toàn thân hơi co giật.

Diệp Tĩnh Hiên đau đến mức không đứng vững. Nguyễn Vi vô cùng

hoảng sợ, vội đỡ lấy người anh. Cô không biết anh bị làm sao, còn anh
không chịu tiết lộ với cô. Lần trước ở bệnh viện, cô đã nhận ra trạng thái bất
thường của anh. Tuy nhiên…

Nguyễn Vi đột nhiên ý thức được một vấn đề, Diệp Tĩnh Hiên bị bệnh rất

nặng nên mới luôn né tránh mình. Càng nghĩ, cô càng hốt hoảng. Không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.