ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 278

biết anh đã ở nghĩa trang bao lâu, quần áo trên người ướt sũng, râu ria lởm
chởm. Biết anh bao năm, đây là lần đầu tiên cô thấy anh thảm hại như vậy.

Xung quanh vô cùng vắng vẻ và yên tĩnh, bên ngoài mưa vẫn lâm thâm,

làn gió lạnh đến mức khiến Nguyễn Vi bất giác rùng mình.

Cô vỗ tay lên mặt anh, cất giọng nôn nóng: “Tĩnh Hiên! Anh sao thế?

Nói chuyện với em đi…” Nói xong, cô lục tìm điện thoại trong túi xách,
định gọi cấp cứu. Diệp Tĩnh Hiên đột nhiên giơ tay. Tựa như không khống
chế được sức lực, anh hất túi xách của cô xuống đất. Sau đó, anh ra hiệu cô
đừng gọi điện, đồng thời cất giọng yếu ớt: “Anh không sao… Lát nữa sẽ ổn
thôi.”

Nguyễn Vi sợ đến mức không dám trái ý anh. Cô ôm cổ anh, để anh áp

vào ngực mình, nghẹn ngào dỗ dành: “Được, em không gọi cấp cứu. Anh
đừng tức giận… Anh đau đầu phải không? Để em xem nào…”

Diệp Tĩnh Hiên nghiêng đầu né tránh. Anh túm cổ tay cô, dùng sức rất

mạnh, tựa như làm vậy sẽ khiến anh dễ chịu hơn. Nguyễn Vi hơi đau nhưng
không mở miệng, vì cô biết anh còn đau hơn cô gấp nhiều lần. Cho đến khi
cảm thấy đỡ hơn, anh mới buông tay cô, bóp mạnh trán mình.

Sợ anh gây tổn thương cho bản thân, cô liền kéo tay anh ra, giúp anh xoa

bóp.

Khó khăn lắm, Diệp Tĩnh Hiên mới hồi phục sự tỉnh táo. Anh ngoảnh

mặt nhìn cô nhưng không nói một lời. Nguyễn Vi ngồi bên anh, lặng lẽ rơi
lệ. Anh thở dài, xòe tay cho cô xem một thứ.

Đó là một chiếc hộp nhỏ cũ kĩ, bẩn thỉu nhưng chiếc nhẫn kim cương

bên trong vẫn mới nguyên. Trong không khí ảm đạm thế này, chỉ có nó tỏa
chút ánh sáng, phảng phất là đôi mắt của số phận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.