ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 280

Thần kinh thị giác của Diệp Tĩnh Hiên bị ảnh hưởng nên thỉnh thoảng

anh chẳng nhìn rõ sự vật dù ở ngay trước mắt. Cố gắng không để mình gục
ngã, anh mở miệng một cách khó nhọc: “Em không được khóc.”

Anh vẫn hung dữ như thường lệ. Nguyễn Vi nghẹn ngào: “Bố em vì chú

Diệp nên mới bị thương. Trước lúc qua đời, ông chỉ yêu cầu em một việc.
Sau này lớn lên, em không được đi theo anh… Ông chết vì Kính Lan Hội,
nhưng không cho em ở lại nhà họ Diệp. Hơn nữa…”

Hồi ấy còn nhỏ, suy nghĩ vẫn còn non nớt, nói chuyện yêu đương thì hơi

miễn cưỡng. Sau này, có những việc đã trở thành sự thật không thể thay đổi
nên cô chỉ còn cách giả vờ bất cần. Cô tưởng quãng thời gian đó sẽ mãi mãi
trở thành hồi ức, nhưng không ngờ cuối cùng, bố nuôi chết dưới tay người
của Kính Lan Hội, cô bất đắc dĩ phải quay trở về nhà họ Diệp, để rồi cùng
anh dây dưa đến tận ngày hôm nay.

Mưa đã ngừng rơi. Toàn thân Diệp Tĩnh Hiên lạnh toát. Nguyễn Vi kéo

tay anh nhưng anh đứng bất động, chỉ nhìn cô đăm đăm. Tuy nhiên, đường
nét của Nguyễn Vi bị một bóng đen che khuất. Biết tình trạng bệnh tình của
mình đã ngày càng nghiên trọng, anh nên để cô đi, nên tránh xa cô mới
đúng. Thế nhưng… anh không làm được.

Nguyễn Vi cúi đầu cất giọng yếu ớt: “Em đã nói hết với anh rồi. Anh

cũng… anh cũng nói thật cho em biết đi.” Não bộ của cô xuất hiện vô vàn ý
nghĩ hỗn loạn. Lúc trước không để ý, bây giờ chứng kiến bộ dạng đau đớn
của anh, cô mới chợt nhớ tới lọ thuốc mà cô nhìn thấy trong phòng ngủ ở
Lan Phường.

Diệp Tĩnh Hiên không chịu uống thuốc. Hôm đó, anh nói với cô, thuốc

chưa chắc đã là thứ tốt. Không biết anh bị bệnh gì mới cần một lượng lớn
thuốc thuốc giảm đau như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.