ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 287

Nguyễn Vi liền cài dây an toàn. Diệp Tĩnh Hiên bảo tài xế kéo vách

ngăn, để phía sau trở thành không gian riêng của hai người.

Thấy đầu tóc và bộ váy của cô ướt nước mưa, anh liền rút khăn giấy,

thong thả lau cho cô. Cả quá trình đó, Nguyễn Vi run rẩy. Anh sờ lên mặt
cô, may mà không lạnh mấy. Anh để cô tựa vào vai mình rồi làm động tác
suỵt, không cho cô ngắt lời: “Nghe đây, anh sẽ nói rõ với em một lần.”

Nguyễn Vi ngồi thẳng người, định nhích ra xa. Cô sợ anh thốt ra những

lời tàn nhẫn, sợ anh đuổi cô đi. Tuy nhiên, Diệp Tĩnh Hiên không cho cô
trốn tránh. Anh ôm cô từ phía sau, áp mặt vào cổ cô, đồng thời cất giọng
trầm khàn: “Hôm nay anh rất đau đầu. A Nguyễn, em đừng chọc giận anh
nữa. Nếu bây giờ anh không nói ra những lời này, ngộ nhỡ ngày nào đó não
bộ bị làm sao…”

Nguyễn Vi cành nghe càng sợ hãi, vô thức cắn môi. Diệp Tĩnh Hiên xoay

người cô lại, dịu dàng hôn cô. Nguyễn Vi nhắm mắt, không dám động đậy.
Trong lúc thân mật, anh từ tốn mở miệng: “Nửa năm nay, tức là kể từ khi
em quay về, anh không hề động đến Hạ Tiêu thì lấy đâu ra con với cái? Nếu
cô ta có, thì cũng không phải là con của anh.”

Nguyễn Vi cúi đầu, túm chặt áo anh. Diệp Tĩnh Hiên không nhìn rõ mặt

cô, chỉ thấy bờ vai cô rung rung. Cô bật khóc nức nở: “Em chờ ở bệnh viện
lâu như vậy. Anh biết rõ cô ta lừa em, chọc tức em. Vậy mà anh vẫn không
chịu nói thật. Anh đúng là tàn nhẫn!”

Diệp Tĩnh Hiên dỗ dành nhưng cô không ngẩng đầu. Anh ôm cô vào

lòng, để mặc cô rơi lệ.

Viên đạn vẫn còn ở trong đầu, Diệp Tĩnh Hiên có thể rơi vào tình huống

nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Anh không thể để người khác biết
chuyện này, đặc biệt là Nguyễn Vi. Phát đạn đó là do cô tạo thành, chắc
chắn cô sẽ tự trách bản thân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.