ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 286

Anh kéo Nguyễn Vi vào lòng, để cô áp mặt vào ngực mình. Áo anh vẫn

còn ướt, thoang thoảng mùi bùn đất. Nguyễn Vi cất giọng run run: “Anh
đừng gắng gượng nữa. Em đã biết cả rồi, em sẽ cùng anh đến bệnh viện.”

Càng nghĩ, cô càng cảm thấy sợ hãi. Cuối cùng cũng không nhịn được,

cô ngẩng đầu hỏi anh: “Tại sao anh lại giấu em? Tại sao lúc ở bệnh viện cứ
nhất quyết đuổi em đi, phải nhờ đến Hạ Tiêu…”

Nói đến đây, Nguyễn Vi liền im bặt. Bởi cô ý thức được mình không có

tư cách nhắc tới người phụ nữ đó. Cô ngoảnh mặt ra phía cửa sổ, để Diệp
Tĩnh Hiên không nhìn thấy vẻ mặt của mình.

Bắt gặp bộ dạng này của cô, anh thở dài, gọi cô một tiếng. Cô vẫn không

nhìn anh. Anh chỉnh tư thế ngồi cho dễ chịu hơn một chút. Cơn phát tác đã
qua nên đầu anh không còn đau.

“Hạ Tiêu nói gì với em?” Anh hỏi.

Nguyễn Vi không tin anh không biết điều đó nên lặng thinh. Một lúc sau,

cô nhìn anh, yếu ớt thốt ra một câu: “Em thật sự… không chịu nổi…” Bây
giờ nói ra cũng chẳng có tác dụng gì. Nguyễn Vi không có nguyện vọng nào
khác ngoài việc anh được bình an. Chỉ cần anh yên lành thì dù anh có con
với người khác cũng được, cô không so đo nữa.

Trạng thái tinh thần của Diệp Tĩnh Hiên rất tệ. Đã bao ngày anh không

được nghỉ ngơi tử tế, lại ngồi máy bay về tỉnh Nam rồi bị dính nước mưa ở
nghĩa trang. Vào thời khắc này, mặc dù sắp gục ngã nhưng anh vẫn gắng
gượng mỉm cười với cô.

Bắt gặp nụ cười của anh, Nguyễn Vi càng bối rối. Cô vừa định lên tiếng,

anh đã nhắc nhở: “Dây anh toàn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.