ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 302

Cô liên ôm chặt đầu anh. Chứng kiến cảnh anh đau đớn đến mức toàn

thân co giật, cô bật khóc: “Để em thay anh, em đau thay anh có được
không?” Nếu có thể, cô tình nguyện gánh chịu nỗi đau này thay anh.

Tuy nhiên, như anh từng nói với cô, trong cuộc đời này, chẳng ai có thể

đau thay ai. Cô yêu anh nhưng chỉ còn cách khoanh tay đứng nhìn anh vật
vã.

Gần nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cơn đau lắng dịu. Trán Diệp Tĩnh

Hiên lấm tấm mồ hôi. Anh ôm eo Nguyễn Vi, áp mặt vào ngực cô. Trong
cuộc đời, anh chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối, nhưng hôm nay anh hạ giọng nói
với cô: “Xin em đừng đi!”

Nguyễn Vi mỉm cười, hôn anh: “Em có thể đi đâu được chứ?”

Diệp Tĩnh Hiên thì thầm: “Em hãy nói chuyện với anh đi, nói gì cũng

được.”

Nguyễn Vi đột nhiên nhớ tới chuyện anh gọi điện cho Hạ Tiêu hồi ở Lan

Phường. Lúc bấy giờ, anh cũng thốt ra câu này. Thì ra mỗi khi lên cơn đau
đầu, anh thà trốn vào một chỗ, thà gọi điện thoại cho người khác chứ không
muốn để cô biết.

Tâm tình vô cùng phức tạp nhưng Nguyễn Vi cố gắng đè nén. Cô tựa

người vào đầu giường để Diệp Tĩnh Hiên dễ chịu hơn: “Sau này anh đừng
tránh mặt em nữa. Thím Phúc đã nói với em cả rồi.”

Anh khẽ chau mày, tựa như muốn giải thích. Nguyễn Vi không cho anh

cơ hội mở miệng: “Nếu không phải Hội trưởng tìm ra em, chắc anh sẽ
chẳng bao giờ lộ diện có đúng không?”

Tưởng Diệp Tĩnh Hiên đã qua đời, cô âm thầm đau khổ suốt ba năm.

Trên thực tế, anh ở gần kề nhưng không chịu ra mặt. Cho tới khi Trần Dữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.