ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 77

Nguyễn Vi càng nghĩ càng thấy buồn. Ngoài cửa nắng vàng rực rỡ, đáng

tiếc là cô không thể phơi nắng mà chỉ có thể trốn trong bóng tối cho đến khi
mục rữa, giống như những bông hoa này. Cô đứng dậy đi ra cửa, dõi mắt
sang bên kia đường. Cô biết thế nào Diệp Tĩnh Hiên cũng ở trong quán cà
phê. Quả nhiên một lúc sau, Phương Thạnh cùng đàn em từ bên trong đi ra.

Nguyễn Vi đi phăm phăm tới, nói thẳng với anh ta: “Nhờ anh chuyển lời

giúp, tôi rất nhớ anh ấy.”

“Tam ca biết điều đó.” Phương Thạnh cười.

Nguyễn Vi khẽ lắc đầu, tỏ ý mình không còn chuyện gì khác rồi quay về

cửa hàng hoa.

Cửa hàng hoa của cô mở đã mấy năm, cũng có chút tiếng tăm trong khu

vực. Thỉnh thoảng có người đến mua hoa, đều khen hoa tường vi đẹp và hỏi
mua. Tuy nhiên, cô chỉ trưng bày chứ không bán, dù héo khô cũng không
nỡ lòng vứt đi.

Tầm bốn, năm giờ chiều, Nghiêm Thụy không có tiết dạy nên qua đón cô

về nhà. Lúc ra xe, Nguyễn Vi đi rất chậm, lặng lẽ quan sát bên kia đường.
Tuy nhiên, cô không hề nhìn thấy Diệp Tĩnh Hiên. Chỉ cách một đoạn ngắn
mà cô và anh đã bao lâu không gặp mặt cũng chẳng liên lạc với nhau.

Ngày tháng yên bình cứ thế trôi qua. Cho tới khi Nguyễn Vi ngỡ mình sẽ

tiếp tục cuộc sống như vậy suốt quãng đời còn lại thì vào một buổi chiều, cô
chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngoài cửa kính. Ban đầu, cô
tưởng là ảo giác, vô thức sờ lần xung quanh để tìm thứ gì đó sắc nhọn, đâm
vào tay mình.

Diệp Tĩnh Hiên nhanh chóng đi vào, nghiêm giọng: “A Nguyễn, dừng

lại!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.