ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 80

Diệp Tĩnh Hiên nói một câu mang hàm ý sâu xa: “Tốt bụng ư? Có phải

em ngây thơ quá không? Anh ta vô duyên vô cớ cho em thuê nhà với giá rẻ,
đưa em đi khám bệnh, giúp em mở cửa hàng hoa dù chẳng phải là bà con
thân thích hay bạn bè.”

Phương Thạnh ngồi ở ghế trước cũng cảm thấy buồn cười. Nguyễn Vi

tưởng anh đang ám chỉ tâm tư của Nghiêm Thụy nên đành thừa nhận: “Anh
ấy từng nói thích em.”

Diệp Tĩnh Hiên im lặng. Mãi đến khi xe chạy vào Lan Phường, anh mới

lên tiếng, nhưng không phải nói với Nguyễn Vi mà giống tự độc thoại hơn:
“Nhiều lúc tôi thật sự không hiểu nổi, em ngốc như vậy mà dám làm tay
trong của cảnh sát…”

Anh quay đầu nhìn Nguyễn Vi, đồng thời nắm lấy cổ tay cô. Nơi đó có

nhiều vết sẹo mới cũ chằng chịt lên nhau. Cô liền rút tay về, không muốn
anh nhìn thấy. Trước hành động này của cô, sắc mặt Diệp Tĩnh Hiên dịu đi
nhiều.

Thiên hạ có câu, hai người có thể sống với nhau cả đời, không ngoài một

quy tắc, một người nguyện đánh, một người nguyện ăn đòn. Tuy anh và cô
không thể đến với nhau nhưng cũng dính dáng gần hai mươi năm. Bình
thường, Diệp Tĩnh Hiên chẳng thèm để mắt bất cứ chuyện gì. Nhưng riêng
với Nguyễn Vi, bất kể là quá khứ hay hiện tại, anh đều không thể buông tay.
Diệp Tĩnh Hiên vuốt ve vết thương trên cổ tay cô, bình thản mở miệng:
“Em tưởng trên thế giới này chỉ mình em biết lừa người khác?”

Nguyễn Vi im lặng. Ô tô nhanh chóng dừng lại trước nơi ở của Diệp

Tĩnh Hiên. Gần đây, Ma Nhĩ rất lười biếng. Khi không ở nhà, Diệp Tĩnh
Hiên bố trí người giúp việc chăm sóc nó. Dần dần, Ma Nhĩ không thích
chạy nhảy, cả ngày nằm ì một chỗ. Sau đó, bốn chân nó bắt đầu sưng
phồng, khiến việc đi lại khó khăn, ngay cả tiếng thở cũng không bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.