ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 82

Quãng thời gian đó đẹp đẽ biết bao. Một khi đã vô tâm vô tư tiêu phí hết

thì chỉ còn lại tiếc nuối mà thôi. Nước mắt bất giác dâng lên khóe mi,
Nguyễn Vi ôm chặt Ma Nhĩ, khóc không thành tiếng. Diệp Tĩnh Hiên cúi
xuống ôm cả hai vào lòng. Nếu có thể tàn nhẫn với người phụ nữ này thì đã
không nhiều phiền phức như vậy. Nguyễn Vi chính là tử huyệt của anh,
không thể động chạm cũng như gây thương tổn, yêu không được mà hận
cũng chẳng xong. Anh đúng là đáng đời, ngay cả nước mắt của cô còn
chẳng chịu nổi, lấy đâu ra thù oán.

Diệp Tĩnh Hiên nghiêm giọng uy hiếp cô như trước kia: “Đừng khóc.”

Nguyễn Vi lập tức quay người ôm anh. Anh thở dài, vỗ nhẹ lên lưng cô.

Việc Ma Nhĩ bị ốm khiến nỗi đau dồn nén trong lòng bao năm qua bỗng
bùng phát, cô không có cách nào che giấu sự yếu đuối của mình.

Đúng lúc này, Phương Thạnh gõ cửa, thông báo cần đưa Ma Nhĩ đến

bệnh viện thú y. Diệp Tĩnh Hiên buông Nguyễn Vi. Cô muốn đi cùng Ma
Nhĩ nhưng Phương Thạnh nhắc nhở: “Chị Vi! Bây giờ hoàn cảnh của chị
khá nguy hiểm, chị nên ở bên cạnh Tam ca thì tốt hơn.”

Nguyễn Vi còn chưa lên tiếng, Diệp Tĩnh Hiên đã mở miệng dặn Phương

Thạnh bố trí đàn em đi theo bảo vệ cô. Anh không đi cùng, đợi Nguyễn Vi
lên xe, anh nói với Phương Thạnh: “Chú gọi thêm mấy người nữa. Trong
thành phố đông người phức tạp, kẻ nào dám giở trò, chú cứ lột da hắn cho
tôi.”

“Vâng. Tam ca yên tâm ạ.”

Diệp Tĩnh Hiên vừa định vào nhà, bên ngoài có người đến mời. Phương

Thạnh báo cáo: “Là người của Hội trưởng. Có điều, lần này Hội trưởng mời
Đại đường chủ qua bên đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.