ĐỜI NÀY KHÔNG ĐỔI THAY - Trang 86

Nguyễn Vi ngập ngừng vài giây mới lên tiếng: “Anh bận việc thì cứ giải

quyết đi. Em đưa Ma Nhĩ về Lan Phường rồi tự mình về nhà cũng được.”

Diệp Tĩnh Hiên cất giọng nhẹ nhàng: “Không sao, tôi đợi em.”

Hơn mười người trong phòng yên lặng chờ anh nghe xong cuộc điện

thoại. Diệp Tĩnh Hiên tắt máy, bỏ vào túi quần. Sau đó, anh quay người gạt
khẩu súng trên tay Phương Thạnh xuống, lạnh lùng nói với Trần Dữ: “Con
chó của tôi không sao nên hôm nay tôi nhường anh một bước.”

Trần Dữ nghiến răng, ra hiệu thuộc hạ tránh đường cho anh. Diệp Tĩnh

Hiên đi thẳng ra ngoài, Phương Thạnh thận trọng bảo vệ phía sau cho đến
khi khuất dạng.

Nguyễn Vi về đến Lan Phường đã hơn mười giờ tối. Trên đường cô ôm

Ma Nhĩ suốt. Nó vừa mổ, bộ dạng lờ đà lờ đờ rất đáng thương. Chân nó vẫn
sưng, đi lại khó khăn nên cô xót xa vô cùng. Tuy nhiên, cô không bế nổi
con chó nặng như vậy nên đành để cho người giúp việc. Anh ta đỡ nó từ tay
cô rồi bế thẳng về phòng Diệp Tĩnh Hiên.

Thấy Ma Nhĩ không sao, còn Nguyễn Vi mệt mỏi mướt mát mồ hôi,

Diệp Tĩnh Hiên nhẫn nại cùng cô bôi thuốc cho con chó. Anh ôm nửa người
nó, ra hiệu nó nằm xuống. Nhưng thuốc mát lạnh, Ma Nhĩ cứ muốn ngửi,
khiến Diệp Tĩnh Hiên không biết làm thế nào. Nguyễn Vi không nhịn được
cười, vỗ đầu nó: “Mau nghe lời bố, nằm xuống đi!”

Nói xong câu này, Nguyễn Vi hơi ngẩn người. Diệp Tĩnh Hiên nhìn cô

đăm đăm. Cô vội cúi xuống bôi thuốc cho Ma Nhĩ, một lúc sau mới cất
giọng nghèn nghẹn: “Tất cả là chuyện quá khứ rồi.”

Bôi thuốc xong, Ma Nhĩ chỉ nằm im mấy phút rồi lại rúc vào người

Nguyễn Vi. Cô không đành lòng nên ở lại chơi với nó một lúc. Con chó này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.