ĐỘI SĂN CỦA QUỐC VƯƠNG XTAC - Trang 134

Tôi ngồi xuống. Gian phòng bày biện đơn sơ. Một cái giường sắt trông

như máy chém, một cái bàn ăn, hai chiếc ghế, và một cái bàn nữa đầy sách
vở, giấy tờ. Chỉ có chiếc khăn trải trên cái bàn thứ nhất là lạ mắt: nó rất
nặng, màu xanh pha vàng, phủ sát đến tận sàn nhà.

– Ngài ngạc nhiên ư? Ồ, thưa quý pan, đây là vật lưu niệm duy nhất còn

lại từ thời xa xưa.

– Pan Bécman...
– Dạ, xin quý ngài cứ truyền bảo.
Anh ta ngồi xuống, cúi cái đầu búp bê, mở to đôi mắt màu xám và nhướn

hai hàng lông mày.

– Tôi muốn hỏi: ngài có những sơ đồ khác của tòa lâu đài không?
– Hừm... à... không ạ... Còn một bản nữa, vẽ ba mươi năm trước đây,

nhưng có ghi chú rõ là vẽ lại từ bản tôi đã đưa quý pan, chỉ thêm vài vách
ngăn mới. Đây, bản sơ đồ ấy đây.

Tôi nhìn qua sơ đồ. Bécman nói đúng.

– Xin ngài cho biết có căn phòng bí mật nào trên tầng hai, cạnh phòng có

kê cái tủ bỏ trống hay không?

Bécman suy nghĩ.
– Thưa quý pan, tôi không biết... tôi không rõ ạ... ở đâu đó phải có phòng

lưu trữ mật của dòng họ Janốpxki, nhưng ở đâu thì tôi không biết. Kh-
không biết ạ...

Những ngón tay anh ta lướt nhanh trên tấm khăn trải bàn, gõ nhịp một

hành khúc khó hiểu nào đó.

Tôi đứng dậy, cám ơn chủ nhân căn phòng và bước ra.
“Tại sao anh ta lại hốt hoảng thế nhỉ? – Tôi nghĩ – Ngón tay luôn di

động, mặt tái mét. Ha, thằng cha quen sống độc thân bắt đầu sợ tiếp xúc với
mọi người...”

Tuy nhiên, một ý ngờ vực vẫn xoáy vào óc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.