ĐỘI SĂN CỦA QUỐC VƯƠNG XTAC - Trang 151

– Nhưng của tôi mà, thưa ngài, - mụ xuýt khóc nấc lên, mặt mụ lộ vẻ

tham lam đến kinh tởm. – Tôi mà giành lại được nhưng tờ đỏ tờ xanh ấy thì
cứ nhét ráo vào ống bí tất. Tôi nuốt ráo vào ruột, tôi nằm trên đống tiền ấy
mà ngủ ấy chứ.

– Bà không có chứng từ gì, - tôi sốt ruột. – Người thừa kế hợp pháp lại

đang sống sờ sờ đấy.

Bỗng một điều kinh khủng đã xảy ra: mụ già vươn dài cổ ra – cổ mụ dài

ngẳng ra ghê gớm. Ghé sát tận mặt tôi, mụ thì thào rít qua kẽ răng:

– Nhưng mà, có lẽ... có lẽ... tiểu thư sắp phải chết rồi.
Gương mặt mụ bừng sáng lên vì hy vọng.

– Tiểu thư sắp phải chết, thế là ổn cả. Tiểu thư yếu đuối, ngủ ít, huyết

quản hầu như cạn máu, ho hen suốt. Liệu được mấy nả nữa? Lời nguyền
sắp ứng đến nơi. Vậy thì cớ gì tòa lâu đài này lại phải thuộc về
Garabuôcđa, nếu như già này cũng có thể sống nơi đây. Tiểu thư phận đã
rồi, qua đận khổ đau sẽ được vui vầy cùng thánh thần. Còn như già này ở
đây...

Chắc hẳn gương mặt tôi biến sắc, trở nên dễ sợ, bởi vì mụ ta bỗng rụt cổ

lại, so vai.

– Đồ quạ đen này đánh hơi thấy tử khí rồi hả? Nhưng ở đây chưa có tử

khí đâu, ở đây người ta vẫn đầy sinh khí. Mụ không đáng cái gót giày của
con người ấy đâu. Con người ấy có quyền được sống trên mặt đất này gấp
trăm lần những đồ yêu quái như mụ!

– Tr – trình tôn ông... – mụ lắp bắp.
– Câm đi, con yêu già! Cả mụ nữa cũng rắp tâm đẩy nàng xuống mồ,

phải ko? Một lũ đầu trâu mặt ngựa như nhau cả! Cả một bọn sẵn sàng giết
người vì mấy đồng bạc! Một bầy nhện độc! Thí cho một tờ xanh là chúng
bay sẽ đang tâm hạ sát cả mẹ đẻ. Mụ đã biết rõ thế nào là cuộc sống thực sự
chưa mà phán về cái chết của người dễ dàng làm vậy? Thuyết với mụ quả
thực vô ích, nhưng dẫu sao mụ hãy nghe đây: mụ đang cầu mong cho nàng
phải giã từ vầng mặt trời chói lọi, niềm vui bất tận, những con người nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.