ĐỘI SĂN CỦA QUỐC VƯƠNG XTAC - Trang 160

sau lần chúng đến kêu gào cạnh lâu đài tiểu thư Janốpxkaia thì lại chếch lên
bắc chút nữa. Cậu thấy không, các nẻo đường gần như gặp nhau một chỗ.

– Quả vậy, - tôi đồng ý. – Và nếu như đi tiếp, chúng sẽ gặp nhau tại một

điểm đâu đó trên đầm lầy.

– Tôi đã đến đó, - Rưgôrơ đáp gọn lỏn, như thể nói về một điều rất bình

thường. – Người ta tưởng đầm lầy ở chỗ đó sa xuống chỉ có chết, nhưng tôi
lại thấy ở đó có cỏ lác mọc. Vậy mà nơi nào có thứ cỏ đó, ngựa quân vô lại
có thể đặt chân, nếu như cái quân vô lại ấy rất cần phải đến đó.

– Chỗ ấy ở đâu? – bỗng Xvetilôvich tái mặt.
– Cạnh Hẻm Lạnh, chỗ có hòn đá Cối giã Mụ Yêu ấy.

Mặt Xvetilôvich càng tái đi. Có điều gì đó khiến anh xúc động, nhưng

anh đã tự kiềm chế được.

– Còn gì nữa? – tôi hỏi.
– Còn điều nữa, - Rưgôrơ cau có làu bàu, - ấy là cậu đi sai đường rồi,

Bêlôrétxki ạ. Mặc dù kẻ dụ Rôman ra khỏi nhà đêm ấy là Garabuôcđa,
nhưng ông ta chẳng liên quan gì đến đội săn. Trong hai đêm gần đây khi nó
xuất hiện, Garabuôcđa đều ru rú trong hang ổ như chuột. Tôi biết, ngôi nhà
lão được canh phòng cẩn thận lắm.

– Nhưng lão ra rất mong Janốpxkaia chết sớm hoặc mất trí. Như vậy lão

được lợi. Lão đã thuyết phục nhà Kunsa đêm ấy mời Nađêia đến chơi, lão
lại phái con gái cũng đến chơi nhà Kunsa và lưu tất cả lại đến tận nửa đêm.

Rưgôrơ suy nghĩ. Đoạn anh làu bàu:
– Có thể là như vậy. Cậu là người thông minh, tất phải biết. Có điều,

Garabuôcđa không có mặt trong bọn chúng, tôi lấy đầu ra mà cam đoan
như vậy. Lão cưỡi ngựa rất tồi. Lão nhát gan. Suốt ngày ru rú trong nhà.
Nhưng lão có thể xúi bẩy kẻ khác làm cái trò bỉ ổi này lắm.

Nghe đến đây, Xvetilôvich lại càng tái mặt hơn nữa. Anh nhìn chằm

chằm đâu đó nơi xa, dường như đang nghĩ ngợi điều gì quan trọng. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.