ĐỘI SĂN CỦA QUỐC VƯƠNG XTAC - Trang 18

Người sau cửa nghiêm giọng:
– Vậy thì xin mời quý ngài đi đường quý ngài cho rảnh. Ra thế, ông ta

mới hy vọng trở thành bá tước. Đêm hôm khuya khoắt mà còn đùa với rỡn.
Xin mời đi đi cho! Cứ việc tìm trong rừng cái ổ nào đó mà rúc vào nhé, nếu
như ông anh ma lanh như vậy

– Tôi xin cụ, - tôi van nài, - tìm được nơi trọ thì chúng tôi đã chả dám

phiền cụ làm gì. Khốn nỗi, tôi từ xa đến, từ tít ngoài huyện lị kia. Vừa lạc
đường vừa ướt ráo cả.

– Thôi đi đi, đi ngay cho, - vẫn cái giọng tàn nhẫn đáp lại
Người khác ở địa vị tôi có lẽ đã vớ lấy viên gạch đá mà nện vào cửa và

nguyền rủa những chủ nhân nhẫn tâm, nhưng tôi thì ngay cả giây phút đáng
bực mình ấy vẫn không quên được rằng ỷ sức đột nhập nhà người là điều
không tốt. Bởi thế, tôi đành thở dài, quay lại bảo anh xà ích:

– Thôi đành đi khỏi đây vậy.
Chúng tôi đã quay gót định ra xe. Chắc chẳn thái độ khiêm nhường của

chúng tôi đã gây được ấn tượng tốt, bởi vì bà lão bỗng dịu giọng gọi với
theo:

– Này khoan đã, ông khách ơi. Vậy các ông là ai chứ?

Tôi không dám trả lời “nhà sưu tầm” bởi đã hai lần nghe thấy từ đó,

người ta tưởng tôi là quân đầu trộm đuôi cướp. Cho nên, tôi đáp:

– Tôi đi buôn.
– Thế làm thế nào mà các ông lọt được vào vườn vậy? Xung quanh có

tường đá với hàng rào gang kia mà

– Tôi cũng chẳng biết được nữa. – Tôi thành thật đáp. – Hình như chúng

tôi đi trên đầm lầy thì phải, xe thụt hố, thực khốn khổ mới thoát ra được ...
Có tiếng con gì gầm rú khiếp quá...

Thú thật tôi chẳng còn hy vọng gì, thế nhưng sau những lời than vãn ấy

của tôi, bà lão khẽ thốt lên “ôi?” đoạn kêu trời kêu đất:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.