ĐỘI SĂN CỦA QUỐC VƯƠNG XTAC - Trang 19

– Ôi lạy chúa tôi! Thế ra các ông vừa thoát ra khỏi Bãi thụt Khổng lồ

đấy, bởi vì chỉ có phía ấy là không có hàng rào thôi. Các ông gặp may đấy,
tốt phúc đấy. Quả có trời phù hộ, có Đức mẹ cứu giúp! Thực khốn khổ!

Giọng bà lão giờ đây nghe mới phúc hậu, mới thương xót làm sao, khiến

tôi tức khắc tha thức cho bà cái tội đã thẩm vấn chúng tôi cả tiếng đồng hồ
ở ngoài cửa.

Bà lão lạch cạch then cài, cánh cửa kẹt mở, để lọt ra đêm tối một vệt ánh

sáng lờ mờ vàng quệch.

Trước mắt chúng tôi hiện ra một bà lão nhỏ bé vận một chiếc váy xòe

rộng như cả một cái chuông, thắt dải tím – thứ trang phục có lẽ tổ tiên
chúng ta từng mặc từ thuở Quốc vương Xtác. Đầu bà đội một chiếc mũ
trùm hồ cứng. Mặt bà lão chằng chịt nếp nhăn, mũi khoằm, miệng rộng,
môi hơi giảu, thành ra trông giống như cái kẹp quả hạt dẻ. Tròn trĩnh như
một cái chum cỡ trung bình, với đôi tay còn mũm mĩm nên trông bà ai cũng
muốn gọi “mẹ ơi!”. Tay bà lão lăm lăm một thanh cời lò to tướng - ấy là vũ
khí của bà. Tôi suýt bật cười, nhưng chợt nhớ đến chặng đường mưa gió
qua sình lầy nên kịp bấm bụng chịu. Cho đến cả ngày nay vẫn còn biết bao
người phải bấm bụng nhịn cười những chuyện nực cười khi chợt nhớ ra
rằng ngoài đường kia đang mưa to gió lớn!

Chúng tôi bước vào một gian phòng nhỏ hôi hám mùi chuột. Nước mưa

trên áo quần lập tức chảy dòng dòng xuống sàn. Tôi nhìn xuống chân mình
và giật tót mình: cả hai châm bê bết bùi nâu đến tân đầu gối, trông như đi
ủng.

Bà lão chỉ còn biết lắc đầu:
– Ấy đấy, già đoán có sai đâu: sa vào đúng cái sình lầy thiên la địa võng

ấy rồi. Thưa pan thương gia, ngài phải sửa cây nến rõ lớn mà tạ ơn chúa là
đã thoát nạn – Nói đoạn bà mở cánh cửa dẫn vào buồng bên có lò sưởi đang
hồng lửa. – Thật phúc đức quá đấy. Hai ông cởi quần áo ra mà hong. Các
ông có quần áo thay chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.