ĐỘI SĂN CỦA QUỐC VƯƠNG XTAC - Trang 232

đồng tới với Rưgôrơ là phải diệt cho nó tuyệt nòi, vì nó bắt đầu làm ô uế cả
thế gian này.

– Kể tiếp đi, đồ nhơ bẩn!

– Khi nghe nói Rưgôrơ đồng ý tham gia tìm kiếm, bọn ta biết là gay rồi.

Lần đầu tiên được chứng kiến Đubôtôpkơ phát hoảng. Thậm chí ông tái
mặt đi. Ông bảo phải kết thúc thôi, chẳng còn mong trở nên giàu có nữa mà
cốt cứu lấy mạng mình. Bọn ta liền tới lâu đài.

– Lần ấy dứa nào la hét thế?
– Đứa la hét đâu còn nữa. Nó nằm kia kìa... Pátxúk đấy...

Xtakhêvich trâng tráo đùa cợt, kể tất cả với một giọng trịnh thượng, phô

trương như thể sắp ca một bản “Tình ca” của Rubinstêin. Tuy vậy, tôi thấy
rõ là hắn sợ, dẫu cố trấn tĩnh.

– Khó gì, ta cũng la hét được như vậy.
Dứt lời, hắn ngửa đầu, gân xanh trên cổ phồng hết lên. Hắn bắt đầu hú,

giọng lúc trầm lúc bổng và tôi được nghe lại lần cuối tiếng thét của đội săn
– một tiếng thét kinh khủng, không còn là tiếng người nữa mà đã thành
tiếng ma quỷ.

– Rôman! – giọng hắn rền rĩ. - Ối Rôman! Rôman! A-ôi! Thù phải trả!

Chúng ta sẽ về! Rôman đời chót, ra mau.

Tiếng hắn vang dội trên Bãi thụt Khổng lồ, lan xa mãi, hòa lẫn với tiếng

vọng, âm vang trong không trung bao la. Tôi sởn hết gai ốc.

Xtakhêvich cười hô hố.

– Bêlôrétxki, lần ấy a không ra. Phải thằng khác thì có lẽ hắn đã ngoẻo vì

khiếp sợ rồi. Mới đầu bọn ta tưởng anh khiếp sợ rồi, nhưng ngày ôm sau đã
xả ra một chuyện chí nguy. Thằng Xvetilôvich bắt gặp Vôrôna, hôm ấy đi
mộ lính mới nên về muộn. Cuộc chạm trán lại xảy ra ngay cạnh con đường
mòn dẫn vào rừng cấm, đến hang ổ mật của bọn ta. Sau đó, bọn ta theo dõi
thấy hắn gặp anh ở trong rừng. Và dẫu hắn không nói gì với anh, bọn ta
thấy vẫn phải kết liễu hắn. Đubôtôpkơ gửi cho hắn lá thư, nhử ra khỏi nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.