ĐỘI SĂN CỦA QUỐC VƯƠNG XTAC - Trang 250

mới nín khóc. Tôi thầm mong cho nàng cảm thấy sung sướng hơn nữa, nên
đã cúi xuống hôn tay nàng...

Lúc ấy và cả sau này nữa, tôi chỉ lo lắng về chứng bệnh của nàng. Vì

vậy, tôi đã thuê một căn nhà nhỏ có vườn ở ngoại ô thành phố. Các bác sĩ
đều nói rằng với cuộc sống yên tĩnh, chứng bệnh sẽ qua đi. Quả nhiên, nàng
đã khỏi hẳn sau hai tháng chung sống với tôi và báo cho tôi biết chúng tôi
sẽ có con.

Chúng tôi dành cho nhau cả một biển tình thương yêu, trìu mến và quan

tâm săn sóc lẫn nhau, khiến hai chục năm sau tôi vẫn còn ngạc nhiên như
một giấc chiêm bao. Ở đâu, chúng tôi cũng sống hạnh phúc, kể cả ở Xibêri,
nơi tôi bị đày đến năm 1902. Đối với tôi, nàng không chỉ là người vợ, nàng
đã thực sự là người bạn cho đến trọn đời.

Chúng tôi đã sống một cuộc đời dài lâu và hạnh phúc, như trong một bài

ca:

Chừng nào vầng dương còn chói lọi đất này...

Nhưng ngay cả giờ đây, đôi khi tôi vẫn nằm mơ thấy những bãi hoang,

lau lách bạc đầu, nhưng mô cỏ lụi tàn trên bãi thụt và đội săn của Quốc
vương Xtác phóng ngựa như bay trên sình lầy. Hàm thiếc ngựa không lách
cách, những kỵ sõ ngồi ngay lưng trên yên, hoàn toàn câm lặng. Gió thổi
tung bay những mái tóc, những tấm áo choàng, những bờm ngựa, và trên
đỉnh đầu họ, rực sáng một ngôi sao cô đơn.

Trong sự lặng câm ghê rợn, đội săn của Quốc vương Xtác điên cuồng

phóng ngựa là là mặt đất.

Tỉnh dậy, tôi lại nghĩ miên man: nó chưa hết thời đâu, chừng nào trên trái

đất này còn tồn tại sự tối tăm, đói khát, bất công cùng sự khiếp nhược u mê.
Bởi nó là hiện thân của tất cả thứ đó.

Ngập chìm đến nửa trong sương mù, đội săn ma quái vẫn đang phóng

ngựa là là trên mặt đất tối tăm ảm đạm.

HẾT

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.