ĐỘI SĂN CỦA QUỐC VƯƠNG XTAC - Trang 37

CHƯƠNG

2

N

gày hôm sau là một ngày xám xịt thường thấy vào mùa thu ở

Bêlôruxia. Sáng dậy, tôi không gặp nữ chủ nhân đâu cả. Người ta cho tôi
biết là đêm, nàng thường ngủ không yên giấc nên sáng hay dậy muộn. Bộ
mặt bà quản gia lúc tôi ngồi ăn sáng, chẳng hiểu sao trông nhăn nhó lì lì
đến khó chịu. Vì vậy, tôi không ngồi lại quá lâu ở bàn ăn, quay về phòng
lấy một quyền vở dày đã hơi nhàu, dăm cái bút chì, khoác vội chiếc áo
choàng đã kịp khô đi qua một đêm, hỏi thăm đường xá đến khu trại gần
nhất và bước ra khỏi nhà.

Lập tức, tôi cảm thấy dễ chịu hơn mặc dù cảnh vật xung quanh chẳng có

chút gì vui mắt. Mãi giờ đây đứng trên con đường mòn ướt át này tôi mới
nhìn rõ tòa lâu đài. Đêm qua tôi tưởng tượng nó cũng nhỏ thôi bởi vì hai
cánh nó đều ẩn kín sau những hàng cây trong khu vờn và toàn bộ tầng một
ngập chìm trong rặng tử đinh hương bị bỏ hoang mọc um tùm cao vút.
Dưới gốc rặng tử đinh hương, chen chúc rậm rịt những thược dược vàng,
ngưu bàng, tầm ma cũng đủ loại cỏ dại...

Chỉ ngay trước cửa ra vào mới thấy có dấu vết bàn tay chăm sóc của con

người: ở đó một bồn hoa lớn đỏ rực những bông cúc tây muộn mằn.

Tòa lâu đài trông quả thực ảm đạm và lạnh lẽo, khiến lòng tôi se lại. Tòa

lâu đài gồm hai tầng, có một vọng lâu đồ sộ và vào tháp nhỏ ở hai cánh.
Điều đập ngay vào mắt là nó chẳng theo một kiểu mẫu kiến trúc nào – một
nét điển hình cho những tòa nhà của tầng lớp giàu sang ở Bêlôruxia thời
bấy giờ khi tổ tiên chúng ta đã thôi không xây dựng các lâu đài trung cổ
nữa, nhưng vẫn đòi hỏi các kiến trúc sư phải dựng lên những tòa điện tương
tự như các hang ổ rêu phong cổ hủ này.

Tôi quyết định chỉ ra trại sau khi đã xem xét suốt lượt ở đây, nên đi học

theo rặng cây. Có quỷ sứ mới biết được thằng cha ngu ngốc nào đã bày ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.