ĐỘI SĂN CỦA QUỐC VƯƠNG XTAC - Trang 65

vào dịp mùa thu, chính là lúc đội săn của quốc vương Xtác đặc biệt hay
xuất hiện. Chúng tôi lần theo dấu vó ngựa pan Rôman cưỡi. Tôi và Rưgôrơ.
Tôi thì hết hồn mà tên Rưgôrơ cứ tỉnh như không. Dấu vó ngựa đi theo
đường mòn, sau đó rẽ ngoặt sang bên và bắt đầu vòng vèo trên đồng cỏ.
Dọc một bên, Rưgôrơ tìm thấy những dấu vó ngựa khác.

Hắn ta là một thợ săn cừ khôi, cái thằng cha Rưgôrơ ấy. Thật khủng

khiếp, thưa ngài! Dấu vó ngựa chi chít, phải đến hai chục con. Móng sắt
đều loại cổ cả, có hình đinh ba, như cái nạng xọc rơm. Ở ta từ lâu không
còn đóng những móng sắt như vậy nữa. Những dấu vết ấy lúc mất lúc hiện,
cách quãng đến hai ba chục bước, y như thể đàn ngựa bay lên không trung
vậy. Sau đó, chúng tôi tìm thấy nùi nhồi đạn súng săn của Pan Rôman, tôi
nhận ra ngay dù có trộn lẫn với hàng trăm loại khác Rưgôrơ sực nhớ ra là
khi đưa cô bé về hắn có nghe tiếng súng ở phía Bãi thụt. Hai chúng tôi thúc
ngựa đi nhanh hơn, vì đã năm tiếng đồng hồ trôi qua, đêm chuyển dần về
sáng. Lát sau chúng tôi nghe có tiếng ngựa hí. Chúng tôi tiến ra một bãi
trống to rộng. Đến đây Rưgôrơ nhận thấy tốp ngựa đội săn dàn đội hình
hàng ngang và phi nước đại. Còn ngựa ông chủ cưỡi vấp liền mấy lần, có
lẽ, vì đã quá mệt – Giọng Becman bỗng lạc hẳn đi, rồi im bặt – Thế rồi... ở
cuối bãi trống, đúng ở nơi bắt đầu Bãi thụt chúng tôi trông thấy con ngựa
nằm lăn ở đó, nó còn sống nhưng gãy chân, tiếng nó kêu như tiếng người
rên, thực hãi hùng. Rưgôrơ bảo: ông chủ phải ở đâu đây thôi. Chúng tôi tìm
thấy vết chân ông ta, kéo một vệt từ phía Bãi thụt tiến lại. Tôi lần theo dấu
chân nhưng chúng dẫn đến chỗ con ngựa nằm thì mất hút. Đến đây, trên
mặt đất ẩm ướt, có vệt lún như thể có người ngã xuống đó. Và không thấy
gì nữa. Không một dấu vết nào cạnh đó. Đội săn đã rẽ ngoặt đi chừng hai
chúc mét cách đó. Hoặc Pan Rôman bay lên trời, hoặc đội săn của vương
quốc bay lên không trung đuổi kịp Rôman và bắt đi mất. Hai chúng tôi
đứng đợi chừng nửa tiếng, đến khi trời tang tảng sáng Rưgôrơ vỗ trán đến
đét mồ cái và bảo tôi đi tước vỏ cây bạch dương. Tôi – một sliăctich, hoàn
toàn phục tùng tên nông nô: lúc ấy hắn như một lãnh chúa, có uy quyền ghê
gớm đối với tôi. Khi chúng tôi đốt bó đuốc vỏ cây lên, hắn liền cúi sát đất,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.