ĐÔI TẤT NHUNG - Trang 117

- Trời ơi, đúng là cô có thể làm được việc này thật, - ông thở hắt ra. - Cô

đứng giữa bàn và két sắt. Cô làm thế để làm gì? Tại sao cô lại không báo
ngay cho tôi biết, là định làm gì?

- Tôi muốn tin chắc, là bản di chúc có lợi cho mình và, nếu ngược lại, thì,

có thể, tiêu huỷ nó đi. Ông cho rằng, tôi nên đốt nó đi?

- Không! - Mason lại nói như quát lên.
Cô lặng lẽ nhìn ông, rồi hỏi:
- Ông còn việc gì muốn nói với tôi không?
- Có. Cô ngồi lên đầu giường đây này, để tôi nhìn thấy cô rõ hơn. Tôi cần

tìm hiểu một số vấn đề. Tôi không muốn hỏi nhiều trước khi cô bị thẩm vấn,
để tình cờ làm đầu óc mất thăng bằng. Tôi muốn, để cô càng bình tĩnh càng
tốt. Tôi cần phải biết, thực ra thì sự việc xảy ra như thế nào.

Cô mở to mắt, tạo cho nét mặt mình dáng vẻ ngây thơ con trẻ đã được tập

luyện kỹ càng.

- Tôi đã kể hết với ông rồi cơ mà, ngài Mason!
Ông khẽ lắc đầu.
- Cô chưa hề nói gì với tôi cả.
- Ông cho là tôi lừa dối.
- Lạy trời, - Mason thở dài, - cô hãy bỏ cái trò này đi và nhìn thẳng vào sự

thật.

- Thực ra, ông muốn nói chuyện gì?
- Buổi chiều qua cô ăn vận như vậy dành cho ai?
- Ý ông là gì?
- Cô thừa biết, chúng ta đang nói về chuyện gì. Cô ăn mặc như chuẩn bị

đi dạ hội, trong bộ áo váy buổi tối hở hai vai, đi ủng bóng láng và đôi tất lụa.

- Vâng, đúng thế.
- Mà chồng cô thì lại đang tắm.
- Thế thì đã sao?
- Cô ăn diện để cho chồng mình?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.