ĐÔI TẤT NHUNG - Trang 122

- Bây giờ tốt hơn rồi đấy. Và cô không nhìn thấy ông ta đi xuống dưới?
- Không.
- Hừ, có nghĩa là, tiếng súng vang lên, sau đó Burke chạy xuống dưới

theo cầu thang và lao ra khỏi nhà, không nói gì với cô cả?

Cô lắc đầu cương quyết.
- Không! Burke đi khỏi từ trước khi chồng tôi bị bắn chết.
- Trước đó bao lâu?
- Tôi không biết, có thể, trước 15 phút, mà cũng có thể, ít hơn.
- Sau đó thì biến đi đâu đấy, - Mason nhận xét.
- Ông nói cái gì? - Cô nhìn anh thắc mắc.
- Điều cô vừa nghe thấy ấy. Chẳng tìm thấy ông ta ở đâu cả. Ông ta không

nhấc máy điện thoại, cũng chẳng có ở nhà.

- Làm sao ông biết việc này?
- Tôi đã cố gắng gọi cho ông ta và, rốt cuộc, đành phải cử thám tử đi tìm.
- Để làm gì?
- Bởi vì tôi biết, ông ta có can dự vào vụ việc này.
Cô gái lại trợn tròn mắt.
- Làm sao có thể như thế được? Không một ai, ngoài chúng ta, biết ông

ấy đã đến nhà tôi, còn chúng ta, tất nhiên, sẽ không bao giờ nói ra điều này, vì
nó chỉ làm tình thế càng trở nên tồi tệ hơn thôi. Ông ta ra về, trước khi người
đàn ông kia xuất hiện và bắn vào chồng tôi.

Mason soi mói nhìn cô.
- Nhưng viên đạn được bắn đi từ khẩu súng của Burke,
- ông chậm rãi nhấn mạnh từng lời.
Cô ngạc nhiên nhìn ông:
- Sao ông lại có thể nghĩ như thế nhỉ?
- Bởi vì trên khẩu súng của tên sát nhân có ghi số, cho phép theo dõi hành

trình của nó từ xưởng sản xuất tới cửa hàng đại lý, từ cửa hàng đại lý đến bán
lẻ, và từ cửa hàng bán lẻ tới người mua. Người mua nó là tên Pete Mitchell

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.