ĐÔI TẤT NHUNG - Trang 144

- Tôi. Bọn cô cùng nhau dùng bữa tối, sau đó quay trở về đây, và hắn ở lại

với cô đến gần sáng.

- Tôi là người phụ nữ tự do, da trắng, trưởng thành, còn đây là nhà tôi.

Tôi có cảm giác, là mình có quyền tiếp đón bạn bè, nếu điều này làm tôi thích
thú.

- Dĩ nhiên. Bây giờ chỉ còn đúng một vấn đề cần làm rõ, cô có đủ trí

thông minh để phân biệt cái gì có lợi và cái gì có hại cho sức khoẻ của mình
không thôi.

- Ý ông là gì?
- Sau khi quay trở về khách sạn đêm hôm qua, bọn cô đã làm gì?
- Tâm sự về thời tiết, chẳng cần nói cũng rõ.
- Tuyệt quá. Cô uống đôi ba ly, ngồi nói chuyện với Locke, cho đến khi

cặp mắt chưa bắt đầu díp lại, còn sau đó cô lăn ra ngủ...

- Ai bảo như vậy?
- Tôi. Mà từ thời điểm này cô cũng sẽ nói đúng như thế. Cô ngủ say như

chết và không nhớ gì hết.

Trong mắt cô gái xuất hiện sự đăm chiêu.
- Ông muốn cái gì vậy, ngài luật sư?
- Cô mệt mỏi, cô Linten, vì uống quá chén, - Mason nói với giọng điệu

của ông thầy cố gắng nhồi nhét vào đầu đứa học trò bài khóa phức tạp. - Chui
vào chăn và thiếp đi đâu đó khoảng gần 11 giờ đêm. Cô không nhớ chuyện gì
đã xảy ra sau đó. Và không biết, ngài Locke ra về vào lúc mấy giờ.

- Tôi sẽ được gì, nếu nói là mình đã ngủ thiếp đi?
Giọng nói của Mason trở nên khinh khi:
- Rất có thể, bà Belter sẽ đồng ý quên số tiền từng bị phung phí một cách

vô bổ, nếu hóa ra cô đã ngủ thiếp đi, đúng như tôi nói.

- Rất tiếc, nhưng lúc đó tôi còn thức.
- Cô nghĩ kỹ đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.