ĐÔI TẤT NHUNG - Trang 20

Hai

Da mặt Frank Locke sần sùi, màu gỗ đỏ, nhưng không gây ấn tượng rám

nắng vì tập thể thao ngoài trời, mà có màu nâu nhạt do bị lượng nicotine quá
lớn thấm vào. Cặp mắt nâu pha màu ca cao, hoàn toàn không lóng lánh, trở
nên lờ đờ và có vẻ như đã chết hẳn. Mũi rất to, cặp môi mềm. Người quan sát
hời hợt có thể cho ông ta là một người dịu dàng và vô hại.

- Thế là? - Ông ta hỏi. - Ông có thể nói ở đây cũng được.
- Cám ơn, - Perry Mason lắc đầu. - Phòng ông chắc là lắp đầy máy ghi

âm. Tôi phải tin chắc, rằng ngoài ông ra, không một ai nghe thấy tôi.

- Thế thì ở đâu? - Frank Locke hỏi.
- Chúng ta có thể đến văn phòng tôi, - Mason đề nghị không mấy hy

vọng.

Frank Locke cười phá lên. Tiếng cười của ông ta nghe vô cùng khó chịu.
- Bây giờ lại đến lượt tôi nhắc lại câu nói đùa của ông về các máy ghi âm,

- ông ta trả lời.

- Thôi được, - Mason nói. - Ông lấy mũ và chúng ta đi thôi. Chúng ta sẽ

chọn một chỗ trung gian vậy.

- Ý ông là thế nào? - Locke không tin tưởng hỏi lại.
- Chúng ta chọn khách sạn nào đấy, - Mason trả lời.
- Mà ông đã xem trước rồi?
- Không. Chúng ta gọi tắc xi và sẽ chạy dọc theo các phố. Ông sẽ tự chọn

khách sạn, nếu đa nghi tới mức như vậy.

Locke ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Xin lỗi, tôi phải ra ngoài một lát. Phải xem mình có thể rời toà soạn

được không. Chắc ông cũng hiểu, có nhiều việc cần tới sự can thiệp của tôi...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.