ĐÔI TẤT NHUNG - Trang 21

- Tất nhiên, - Mason đồng ý.
Locke đứng phắt dậy khỏi chỗ của mình sau bàn làm việc và ra khỏi

phòng. Ông để cửa phòng mở. Từ các buông khác vọng lại tiếng gõ của máy
chữ và những giọng nói thì thầm. Perry Mason ngồi yên, tiếp tục bình thản
hút thuốc. Trên khuôn mặt ông biểu hiện sự tập trung suy nghĩ đặc trưng.

Mason đợi đến gần 10 phút, trước khi Frank Locke quay về.
- Tốt rồi, - Locke tuyên bố và đội mũ lên đầu. - Tôi có thể đi được rồi.
Hai người đàn ông bước ra phố và dừng chiếc tắc xi chạy ngang qua.
- Anh hãy chạy qua khu buôn bán, - Mason nói với người lái xe.
Locke quan sát luật sư bằng cặp mắt nâu không biểu hiện gì cả của mình.
- Chúng ta có thể nói ở ngay tại đây, - ông đề nghị.
- Tôi muốn nói chuyện, chứ không phải gào thét, - Mason lắc đầu.
- Tôi quen với việc người ta hét lên với mình rồi, - Locke nhe răng cười

mát.

- Nếu tôi phải cao giọng, thì tuyệt nhiên không phải để giải trí, - Mason

khô khan nói.

Locke lấy dáng vẻ buồn bã châm thuốc.
- Thật thế à? - Ông lơ đàng hỏi.
Tắc xi rẽ sang trái.
- Ở gần đây có khách sạn đấy, - Mason nói.
- Thấy rồi, nhưng tôi không thích nó, - Locke lại cười mát. - Có lẽ, bỏi vì

ông nhận ra nó nhanh quá. Tôi sẽ tự chọn.

- Cũng được, - Mason đồng ý, - ông chọn đi. Nhưng chỉ không được nói

với lái xe, là anh ta phải đi về hướng nào. Cứ để anh ta tự chọn hành trình.
Ông có thể chỉ bất kỳ khách sạn nào mà chúng ta đi ngang qua.

- Chúng ta trở nên hết sức thận trọng, đúng vậy không? - Locke cười phá

lên.

Mason gật đầu. Locke gõ vào tấm kính ngăn cách họ với lái xe.
- Chúng tôi xuống ở đây, - ông nói. - Ở khách sạn này này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.