ĐÔI TẤT NHUNG - Trang 87

Bà đổ café và nước vào ấm đun café và, đến bên bếp, bật ga và châm lửa.

Bà nhìn ấm đun một lúc, rồi vẫn bằng những bước chân nặng nề như ban nãy
quay trở về bàn mình. Ngồi xuống, hai tay đặt chéo lên gối và đờ người ra,
dán ánh mắt bất động vào bàn.

Norma Veitch ngước nhìn Mason.
- Trời ơi, sự việc khủng khiếp quá!
Mason gật đầu.
- Cô không nghe thấy tiếng súng à? - Ông nhân tiện hỏi.
Cô gái lắc đầu:
- Không, tôi ngủ say như chết ấy. Nói một cách thành thực, mãi đến khi

có một viên cảnh sát vào phòng thì tôi mới thức dậy. Họ gọi mẹ lên gác và có
lẽ, tuyệt nhiên không biết là tôi đang ngủ trong phòng bên cạnh. Họ muốn
xem xét các phòng làm việc, khi mẹ ở trên gác. Tôi giật mình tỉnh dậy và
nhận ra, là có người đàn ông nào đó đang đứng ngay cạnh giường và nhìn
mình chằm chằm.

Cô đưa mắt nhìn xuống và khe khẽ cười khúc khích, ám chỉ cho biết, là

sự kiện này không hề làm cô khó chịu.

- Và sao? - Mason hỏi.
- Họ cư xử đúng y như bắt quả tang tôi với khẩu súng lục còn bốc khói

trong tay. Ra lệnh mặc quần áo, không rời mắt dù một giây, thậm chí kể cả
lúc tôi ăn vận. Sau đó đem tôi theo lên gác, để hỏi cung.

- Và cô đã nói gì với họ? - Mason tỏ vẻ quan tâm.
- Sự thật. Rằng tôi lên giường và ngủ thiếp đi ngay lập tức, còn khi thức

dậy thì đã thấy viên cảnh sát kia đứng cạnh giường và nhìn mình hau háu. -
Tự hài lòng với bản thân mình, sau đó một chút cô thêm: - Họ tin tôi.

Mẹ cô gái vẫn tiếp tục ngồi bắt chéo tay trên đầu gối và cúi gằm xuống

bàn.

- Và cô tuyệt đối không nghe thấy cũng như không nhìn thấy gì cả? -

Mason tiếp tục gạn hỏi.

- Tuyệt nhiên không có gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.