ĐÔI TẤT NHUNG - Trang 88

- Và cô cũng không đoán ra điều gì?
- Không điều gì, - cô lắc đầu, - mà có thể nhắc lại bằng lời.
- Thế còn điều, - ông chĩa ánh mắt sắc lạnh nhìn cô, - không dùng để nhắc

lại được?

- Tất nhiên, - cô gái gật đầu, - tôi ở đây mới chỉ có một tuần, nhưng trong

thời gian này...

- Norma! - Bà mẹ ngắt lời cô bằng giọng bỗng nhiên chẳng còn tý khô

khan nào và vang lên như tiếng roi quất.

Cô gái im bặt, Perry Mason liếc nhìn bà mẹ. Bà ta thậm chí không thèm

ngước mắt khỏi bàn, khi ông nói với bà.

- Bà cũng không nghe thấy gì cả, bà Veitch?
- Ở đây tôi chỉ là người ở. Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.
- Làm thế rất đáng khen trong tình cảnh của bà, khi vụ việc chỉ là những

vấn đề vụn vặt. Nhưng tôi cũng không biết, cảnh sát có cho là như vậy trong
trường hợp xảy ra vụ án mạng không, và bà có bắt buộc phải nhớ lại tất cả
những gì nhìn và nghe thấy hay không.

- Tôi không nhìn thấy gì cả, - bà nói, nét mặt không rung động.
- Và không nghe thấy gì?
- Không.
Mason lườm người đàn bà. Ông có cảm giác bà ta giấu giếm điều gì đó.
- Bà cũng trả lời cảnh sát đúng như thế à?
- Café sắp được rồi. Có thể, anh vặn nhỏ lửa, để nó khỏi trào?
Mason quay về phía bếp. Hơi bắt đầu bốc lên từ ấm đun café.
- Tôi sẽ trông coi café, và đồng thời muốn biết, bà trả lời cảnh sát có đúng

như vậy không.

- Như thế nào?
- Như bà vừa nói với tôi ấy.
- Tôi nói với họ đúng như thế: là không nhìn thấy và không nghe thấy gì

cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.