ĐÔI TẤT NHUNG - Trang 90

Bà Veitch quay người và chăm chú nhìn cô con gái bằng cập mắt sâu

hoắm, mờ đục của mình.

- Tôi chưa tin chắc chuyện này, - bà quản gia tuyên bố.
Mason rót café vào các cốc, sau đó lại đổ chúng vào ấm đun. Khi anh lặp

lại thủ thuật này lần nữa, café trở nên đen đặc và bốc hơi nghi ngút.

- Tôi có thể mượn cái khay nào đấy không? - Tôi mang café cho trung sĩ

Hoffman và Carl Griffin, còn bà và cô có thể mang lên gác.

Bà Veitch lặng lẽ đưa cho anh cái khay. Mason rót đầy 3 ly, cầm khay và

quay trở về phòng khách.

Trung sĩ Hoffman đang đứng dạng hai chân và cúi đầu về phía trước. Carl

Griffin ngồi rũ rượi trên ghế, khuôn mặt phờ phạc và cặp mắt ngầu đỏ. Khi
Mason mang café vào, viên trung sĩ đang nói:

- Khi mới trở về, anh nhận xét về cô ta hoàn toàn khác cơ mà.
- Lúc đó tôi say, - Griffin trả lời.
Hoffman hằn học nhìn chàng thanh niên:
- Người ta thường hay nói sự thật trong lúc say và trốn
tránh trả lời chân thành, khi đã tỉnh táo trở lại.
Griffin nhướn mày, biểu lộ sự ngạc nhiên lịch thiệp
- Thật vậy à? - Anh hỏi lại. - Tôi chưa bao giờ nhận thấy mình như vậy.
Đúng lúc đó Hoffman nghe thấy tiếng bước chân Mason sau lưng mình.

Anh ta quay người lại và tươi cười chào đón café đang bốc hơi thơm ngào
ngạt.

- Ông giỏi quá, ngài Mason. Đến thật là đúng lúc. Uống café đi, Griffin,

anh sẽ thấy dễ chịu hơn ngay tức khắc.

Griffin gật đầu.
- Mùi thơm, ngon quá, nhưng tôi vẫn khoẻ mạnh bình thường.
Mason đưa cho chàng trai ly café.
- Anh có biết gì về sự tồn tại của bản di chúc không? — Hoffman bất ngờ

hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.