ĐỒI THỎ - Trang 14

vắng vẻ hơn, ít nhất thì chúng ta có thể có được những phút giây yên bình.
Trừ phi em cảm thấy không được an toàn lắm.” Chú nói thêm.

Cách đặt câu hỏi của chú ta cho thấy trong thực tế chú nghĩ rằng Thứ Năm
có vẻ biết mọi thứ rõ hơn mình và câu trả lời của Thứ Năm cho thấy rằng
điều này đã được chấp thuận giữa chúng.

“Không, ở đấy cũng khá an toàn.” Thứ năm đáp “Nếu em bắt đầu cảm thấy
có bất cứ gì nguy hiểm thì em sẽ báo cho anh biết. Nhưng nguy hiểm không
phải là cái mà em cảm thấy về nơi này. Nó là… mà em cũng không rõ
nữa… một cái gì nghe ngột ngạt, giống như sấm vậy; em không thể nói rõ;
nhưng nó làm em lo lắng. Dù thế nào đi nữa, em sẽ băng qua cánh đồng
cùng với anh.”

Chúng vượt qua cống nước. Ở gần suối, cỏ mướt và mọc dày hơn, cả hai
phóng lên con dốc đối diện, tìm nơi khô ráo hơn. Một phần dốc ẩn mình
trong bóng râm, mặt trời đang chìm dần xuống phía trước chúng, và Cây
Phỉ đang mong tìm được một chỗ ấm áp có nắng nên cứ thế mà phóng tiếp
chơ đến khi tới gần con đường mòn. Khi đến cổng, chú dừng lại, trố mắt
nhìn.

“Thứ Năm, cái gì kia? Nhìn kìa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.