ĐỒI THỎ - Trang 22

biết mẹ cậu rất rõ. Và bạn cậu…”

“Đây là em cháu ạ.”

“Người anh em à.” Chúa Thanh Lương Trà nói, với ngụ ý ‘đừng có sửa ta
như thế nữa, nghe chưa? trong giọng nói của ông. “Xin mời tự nhiên như ở
nhà. Dùng một ít rau diếp chứ hả?”

Rau diếp của Thỏ Thủ lĩnh là do các Cốt Cán ăn trộm từ một vườn rau cách
cánh đồng khoảng non một cây số. Nhưng kẻ bên ngoài hiếm khi nào hoặc
chưa bao giờ nhìn thấy món này. Cây Phỉ nhón lấy một lá nhỏ, nhấm nháp
một cách lịch sự. Thứ Năm từ chối, chú ngồi xuống hấp háy mắt, vặn vẹo
người một cách khổ sở.

“Nào bây giờ thử nói xem có chuyện gì xảy với các cậu vây?” Thỏ Thủ lĩnh
cất tiếng hỏi. “Nói xem ta có thể giúp được gì đây?”

“Thưa ngài,” Cây Phỉ nói không khỏi có phần ngần ngại. “đó là bởi vì em
cháu, em Thứ Năm đây ạ. Nó thường báo trước khi có chuyện xấu sắp xảy
ra, cháu… cháu thấy nó cũng nhiều lần nói đúng. Nó biết trước trận lụt xảy
ra vào mùa thu năm ngoái và đôi lúc nó cũng chỉ ra được bẫy thỏ đặt ở đâu.
Và bây giờ, nó nói nó có linh cảm về một mối nguy hiểm dễ sợ đang sắp
đến cánh đồng thỏ này.”

“Một mối nguy hiểm dễ sợ. Phải, ta thấy rồi. Thật là đáng lo ngại.” Thỏ
Thủ lĩnh gật gù, nhưng trông chẳng có vẻ lo lắng gì hết “Thế cái mối nguy
ấy là gì vậy?” Ông chiếu cặp mắt vào Thứ Năm.

“Cháu không biết nữa.” Thứ Năm lập bập trong miệng. “Nhưng… nhưng
mà nó xấu lắm… rất xấu ạ.” Chú kết luận với một vẻ rất tội nghiệp.

Chúa Thanh Lương Trà lịch sự chờ đợi thêm giây lát rồi mới thủng thẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.