ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 126

Scalabrino, tim chàng đập mạnh. Chàng tiếp tục đi tới. Bỗng thình lình
chàng đứng trước bức tường bao bọc ngôi vườn của Dandolo. Chàng
trông thấy cánh cửa nhỏ, những cành cây nẩy lộc ở dưới tàng cây bách
hương tỏa rộng, đen thui trong đêm tối. Tất cả những chi tiết quen
thuộc mà chàng đã nghĩ đến hàng ngàn lần ở nơi đáy ngục tối giờ đây
đang hiện ra dưới mắt chàng?

Cùng một lúc, những nỗi lo sợ tan biến dần.
Một làn sóng tình yêu mang đi những mối lo âu, những sự khủng

khiếp mơ hồ và những câu hỏi không có lời giải đáp.

Hai giây sau, chàng đã ở trong ngôi vườn.
Chàng dừng lại để thở, để nhìn chung quanh, để dằn xuống nỗi xúc

động về những kỷ niệm đang hồi sinh mãnh liệt.

Ngôi vườn vắng vẻ, dường như nó bị bỏ hoang. Một lớp cỏ dày

chiếm hết những lối đi. Những bụi bông biến mất dưới sự lấn át của
đám cây hoang.

– Cảnh tượng này là như thế nào? Roland ấp úng.
Chàng lau trán và lo lắng:
– Nếu như nàng đã chết, tốt hơn ta cần phải biết ngay tức khắc.
Chàng lảo đảo. Chưa bao giờ chàng cảm thấy một sự lo ngại như

vậy. Chàng đi thẳng đến ngôi nhà, quên đi tất cả sự đề phòng mà chàng
cần phải có và gõ mạnh.

– Ai đó? Một giọng hỏi.
– Một người mang đến một tin tức quan trọng.
Cánh cửa hé mở, được giữ bởi một sợi dây lòi tói. Một ánh đèn hắt

ra. Và trong quầng ánh đèn, Roland nhận ngay ra một cái đầu.

Đó là người gia bộc già của Dandolo.
– Ông là ai? Ông lão hỏi. Làm thế nào ông vào được trong vườn vào

giờ nầy. Chắc chắn, không phải là có ý định tốt. Ta khuyên ông hãy
tránh xa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.