ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 128

chuyện cùng ngài Đại Pháp quan. Người ta nói với tôi rằng ngôi nhà
này là của ngài, tôi chờ đêm xuống để đi vào...

– Nhưng mà ông đã bị lầm! Ông lão bộc kêu lên.
– Sao! Ngôi nhà này không phải của ngài Dandolo sao?...
– Đúng! Ngôi nhà này của ngài. Nhưng ngài không còn ở đây nữa.

Và ngài còn không bao giờ đến đây. Tôi ở đây một mình để giữ nhà.
Còn về phần đức ôngDandolo, ngài ở nơi dinh thự của ngài trên sông
Đại Giang...

Roland thở ra nhẹ nhõm.
Dandolo không còn ở trong đảo Olivolo nữa. Tất cả đều được giải

thích! Chàng thốt ra một tiếng kêu vui mừng và nói tiếp:

– Chà! Do vậy mà ngôi vườn như bị hoang phế!... Và ngài Dandolo

đến ở tòa dinh thự mới của ngài từ lúc nào?

– Đến lễ Saint-Jacques là được đúng hai năm.
– Và... Gia đình của ngài ở chung với ngài...
– Gia đình của ngài?... Gia đình nào?...
– Người ta quả quyết với tôi rằng... ngài có... một tiểu thơ...
– À! Ông muốn nói đến lệnh bà Léonore?...
– Phải... Bà đã... chết sao?...
– Chết? Ông lão kêu lên. Xin đẹp lòng chúa! Lệnh bà đầy sinh lực và

nhan sắc!...

Roland tự cắn môi đến rướm máu để cố nén tiếng kêu vui mừng vô

biên từ đáy lòng dâng lên. Cái phút giây nầy đủ đền đáp cho sáu năm bị
dày vò.

Ông lão nói tiếp với một giọng vô tình:
– Lệnh bà Léonore, hiện đang ở nơi dinh thự của người chồng danh

tiếng của bà... Này! Này! Ngài lãnh chúa bị đày! Ông làm sao thế?...
Bất ngờ Roland nhảy một cái đứng sững lên. Mặt tái mét, thần kinh rối
loạn, mắt đỏ ngầu, chàng nắm lấy hai vai của ông lão với nỗi xúc động
mãnh liệt gần như cuồng loạn. Chàng thét lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.