ĐÔI TÌNH NHÂN THÀNH VENISE - Trang 130

– Tại vì chủ nhân muốn đi một mình, ta không có quyền bám theo

ngài.

Vả lại, do quá mệt mỏi, Scalabrino đã ngủ liền ba giờ đồng hồ trên

một cái ghế, trong căn nhà bếp, đầu gục lên bàn, trong lúc Juana may
gấp cho anh một bộ y phục. Rồi anh cắt tóc, tỉa râu và sau cùng tắm rửa
sạch sẽ, anh thay đổi hoàn toàn.

Vừa bước vào, Roland uống ngay một lúc hai ly nước.
Rồi quay sang Scalabrino, chàng nói:
– Ngày hôm nay có phải chủ nhật không?
– Phải, thưa đức ông.
– Mi có thích đi xem lễ Mi-xa ở giáo đường Saint-Marc không?
Scalabrino nhìn chàng kinh ngạc. Anh không biết đến những tình

cảm đó của Roland. Đối với anh, anh không tin Chúa cũng như không
tin quỷ. Câu hỏi quá kỳ quái, âm điệu của giọng nói quá lạ lùng khiến
cho anh không biết nghĩ thế nào.

Anh chỉ biểu lộ qua tiếng lầm bầm, xem như một lời ưng thuận.
Juana chắp hai bàn tay.
– Nếu như người ta sẽ nhận ra ngài! Nàng nói.
– Người ta sẽ không nhận ra chúng ta đâu, Roland nói với một sự

quả quyết đến nỗi người thiếu phụ, sau khi nhìn kỹ chàng, thốt lên:

– Thật vậy, chính tôi cũng khó nhận ra ngài! Không biết đêm rồi đã

xảy ra việc gì?...

– Vậy là đã thỏa thuận, Roland nói, chúng ta sẽ tham dự buổi lễ Mi-

xa lớn vào lúc mười hai giờ trưa. Trong khi chờ đợi, hãy đi theo ta.

Cả hai cùng đi ra...
Vào lúc chàng bị bắt, trong đêm lễ đính hôn, Roland mang theo mình

nhiều món nữ trang đáng giá, theo thời trang vào thời kỳ đó.

Trước hết, một sợi dây chuyền vàng quanh cổ.
Rồi đến một sợi nịt lưng cẩn đá quý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.